Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 681: Tiểu phú bà, cậu là thuốc của mình

Nhìn thấy cảnh này, Nhâm Tự Cường có chút hâm mộ, không biết khi nào y và Vương Lâm Lâm mới đạt tới trình độ này:
- Chu Siêu, cậu không muốn tìm người yêu à?
- Không, tôi sợ các cậu muốn tôi mời ăn cơm.
Chu Siêu cầm tăm xỉa răng, vẻ mặt vô cùng mỹ mãn.
Người yêu? Đó là gì? Ăn ngon không?
Cùng lúc đó, trong rừng phong đen như mực. Phùng Nam Thư ngồi trên đùi Giang Cần, cơ thể mềm mại như nước dựa vào trong lòng hắn, không ngừng kích thích Giang Cần khiến mối quan hệ cả hai càng trở nên kiên cố.
Hai tay Giang Cần ôm lấy vòng eo thon gọn của cô. Hắn đột nhiên cảm thấy khó hiểu chính mình.
Gần đây hắn bận rộn chuyện mở rộng, cơ thể không mệt nhưng tinh thần thường xuyên mệt mỏi cực độ. Hắn vốn nghĩ là do mình lo toan quá nhiều việc, phóng túng chút thì đầu óc sẽ tốt lên. Nhưng nghỉ ngơi cả ngày hôm qua mà vẫn không chuyển biến tốt.
Nhưng giờ khắc này, khi hắn ôm lấy tiểu phú bà mềm mại vào trong lòng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô. Hắn bỗng cảm thấy thần kinh căng thẳng của mình được buông lỏng, hơn nữa còn có cảm giác, mọi mệt mỏi trong đầu đều biến thành hư không.
Giang Cần cọ cọ cằm lên vành tai cô, thầm nhủ tiểu phú bà ơi tiểu phú bà, chẳng lẽ tình bạn của cậu chính là thuốc của mình sao?
Tuy lúc chạng vạng dưới lầu ký túc xá đã rất đông người nhưng thật sự náo nhiệt thì phải vào sau 9 giờ tối.
Lúc này người ở quảng trường trước đã chật kín, không ngừng đi tới đi lui. Bên kia siêu thị cũng chật ních, khiến bà chủ Tưởng chỉ có thể đứng trên bàn làm camera hình người, quan sát xem sinh viên lấy đồ có trả tiền hay không.
Loại náo nhiệt, ồn ào này truyền đi cực kì xa, dù có ở trong rừng phong thì Giang Cần vẫn có thể nghe thấy rõ.
- Ca ca, ngày mai mình còn muốn ra ngoài đi dạo. - Phùng Nam Thư đang tựa cằm lên bả vai hắn đột nhiên nói.
Giang Cần lấy lại tinh thần xoa xoa tóc cô:
- Ngày mai không được, ngày mai mình phải vào thành phố tham dự tiệc rượu.
- Vậy mình lái tiểu Phấn đến đón cậu.
- Cậu không sợ khiến tiểu Phấn mệt chết à? Hay là lái Phú Quý đi, bây giờ Phú Quý đã trưởng thành rồi, cũng nên gánh vác trách nhiệm đi chứ. Trên thực tế mình vẫn luôn nhấn mạnh một điều là 208 không nuôi người nhàn rỗi, dù có là chó cũng không được, hẳn là Phú Quý đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Giang Cần cợt nhả an bài Phú Quý rõ ràng, cũng chẳng biết ai mới là chó.
Nhưng từ giọng điệu của hắn có thể nghe ra trạng thái của ông chủ Giang đã thả lỏng rất nhiều, không hề căng thẳng như lúc trước nữa,
Điều này chứng minh cảm giác an toàn trước giờ không tới từ một phía mà là lan truyền lẫn nhau.
Kiếp trước Giang Cần đã nhìn thấy rất nhiều kiểu quan hệ. Sau khi trọng sinh nếu không gặp được Phùng Nam Thư, có lẽ trạng thái của hắn sẽ càng cấp tiến hơn bây giờ, thậm chí lại càng cố chấp hơn.
Cấp tiến và cố chấp không phải là chuyện xấu. Người có tính cách này nếu có cơ hội thì sẽ làm được chuyện lớn. Dù sao thì loại người này cũng có năng lực hành động rất mạnh, dám nghĩ dám làm, nhưng khi loại người này thành công thì sẽ phải sống rất mệt.
- Đi thôi tiểu phú bà, đưa cậu về ngủ.
- Ngày mai mình đi đón cậu.
- Mai rồi nói, mình sợ uống say sẽ không về được.
Giang Cần nắm chặt tay Phùng Nam Thư chui ra khỏi rừng phong, sau đó cưỡi tiểu Phấn đưa cô về lại ký túc xá. Tiếp đó lại một mình lái xe trở về, biểu cảm đã thoải mái hơn trước nhiều.
Chiếc xe điện này là loại nhỏ nhắn dành cho nữ, rất thích hợp với Phùng Nam Thư. Nhưng khi Giang Cần lái thì chân dài có chút hơi vướng, khiến cho hình ảnh trở nên có chút buồn cười.
Đặc biệt là với màu hồng không hợp với hình tượng của hắn chút nào, nên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Tề Kỳ và Quan Văn Tư lúc này đang đứng trước cửa học viện. Bọn họ đã thay quân phục ra thành một chiếc váy hoa thanh thuần, để lộ đôi chân trắng muốt, đang cười nói với học trưởng mới quen.
Khi Giang Cần lái tiểu Phấn đi ngang qua cửa siêu thị học viện, ánh mắt hai người đều dõi theo. Khi thấy chiếc xe điện màu hồng nhạt kia giảm tốc độ, giật giật hai cái, khiến Giang Cần có hơi sửng sốt.
Nhìn thấy cảnh này, hai cô gái khẽ nhìn nhau rồi cười nhạo một tiếng.
- Đó không phải là Giang học trưởng sao? Sao lại lái cái xe điện màu hồng nhạt như thế, trông thật kỳ lạ.
- Chắc là mượn đó.
Tề Kỳ vén sợi tóc bên tai, động tác đó còn mang theo khí chất của một cô gái thanh tú.
Quan Văn Tư lập tức hạ giọng:
- Vẫn cảm thấy con trai lái loại xe nhỏ xíu này có hơi lởm, chẳng bằng đi bộ.
- Ừm, có cảm giác thô bỉ như người lớn ngồi xích đu…
- Tôi chưa từng thấy nam thần nào lái loại xe điện này cả, thật sự là thiếu não.
Tề Kỳ cũng cười theo Quan Văn Tư, kết hợp với lần ở sân thể dục, bọn họ cũng dần có ấn tượng đại khái về nam thần Giang Cần của Tưởng học tỷ và Tống học tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận