Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 274: Nếu biết sẽ thất bại thì tại sao lại muốn bắt đầu (1)

Sau khi phân công nhiệm vụ từng người rồi, 208 hừng hực khí thế bắt tay vào công việc.
Nhóm nội dung bắt đầu hóa thân thành những streamer bán hàng, tinh tế sử dụng ngôi thứ nhất, giọng văn mềm mại đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của bên hộ kinh doanh.
Đổng Văn và Nhạc Trúc bắt đầu xử lý các vấn đề như tần suất và thời gian giao hàng.
Ngụy Lan Lan trở về khuôn viên phía đông, bàn chuyện tuyển và huấn luyện việc giao hàng của người bên Câu lạc bộ Part-time.
Lô Tuyết Mai thì tới Thịnh Thị một chuyến, xác nhận lại tiến độ làm biển quảng cáo và poster tuyên truyền.
Mọi chuyện đều bắt đầu đâu vào đấy và đang tiến về phía trước.
Bây giờ vạn sự sẵn sàng, chỉ còn vấn đề cuối cùng cần giải quyết đó là việc nhận hàng.
Đây là quyết định chủ quan của người dùng, không thể thống nhất được, có người đi học buổi chiều, có người đi học buổi sáng, vậy sẽ có người nhận hàng buổi sáng, có người nhận hàng buổi chiều.
Bên này Giang Cần không đủ nhân lực, lại không thể tìm được kiểu sinh viên bán thời gian có thể ở trong ký túc xá cả ngày, cho nên chuyện này có thể gây phiền phức cho các dì trong ký túc xá.
Dì trông coi ký túc xá nằm dưới sự quản lý của bộ phận hậu cần trong trường học, mà hậu cần thuộc về bộ phận công tác của trường, như vậy lãnh đạo phía trên hẳn là vị phó hiệu trưởng Trương Bách Thanh mà hắn đã gặp mấy ngày trước.
Chậc.
Hiệu trưởng Trương là người tốt, chuyên quản chuyện bất bình khi lập nghiệp, cũng chuyên lấp hố bất bình khi lập nghiệp.
Giang Cần suy nghĩ một chút, định tìm một cơ hội gặp vị phó hiệu trưởng này một lần, cùng ông tâm sự vấn đề tái tuyển dụng dì quản lý ký túc xá.
- Ông chủ!
Thạch Miểu Miểu bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
- Không phải buổi chiều cậu có tiết à, sao tới giờ này mà còn chưa đi?
Giang Cần sửng sốt một chút:
- Tiết gì cơ?
- Lớp tiếng Anh ấy.
Giang Cần chép miệng một cái, mặc áo khoác vào để chuẩn bị đi học. Hắn đi không phải là vì thích lớp học này, mà nguyên nhân chủ yếu là tỷ lệ chuyên cần của hắn đã chạm tới mức báo động đỏ, nếu còn không đi thì không cần thi, hắn sẽ bị đuổi thẳng cổ. Rớt tín chỉ không quan trọng, nhưng hắn cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, bỏ quá nhiều rất có thể sẽ bị khuyên từ bỏ lập nghiệp mất.
Nếu như học sinh không cần đi học thì tốt biết bao.
Giang Cần lái xe đi thẳng tới toà nhà giảng dạy của Học viện Tài chính, không hề ngạc nhiên, hắn vẫn đến muộn.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là Tào Quảng Vũ cũng đến muộn, y đang co đầu rút cổ như con gà con, đứng ở chân tường không nhúc nhích.
- Lão Tào, sao cậu không vào phòng học đi?
- Đi muộn bị bắt gặp, nên bị phạt đứng một lúc.
Khóe miệng Giang Cần hơi giật giật:
- Học đại học mà vẫn còn bị phạt đứng à? Có còn vương pháp hay không?
Tào Quảng Vũ trừng mắt ra hiệu hắn nói nhỏ thôi:
- Khi nãy tôi xui xẻo bị Hội Sinh viên trường bắt được, nói là đang vận động triển khai phong cách học tập, không nể mặt một chút nào cả.
- Vậy cậu cứ đứng đấy đi, tôi đi đây.
- Cậu đừng đi, bọn họ vừa vào phòng học điểm danh rồi, bây giờ cậu mà đi vào thì chẳng khác nào đâm đầu vào họng súng cả.
- Mẹ nó, tôi không quen biết ai trong Hội Sinh viên của trường, cứ tránh đi trước vậy. - Giang Cần bất đắc dĩ lùi về.
Tào Quảng Vũ vui vẻ:
- Cậu cũng bận yêu đương nên đến muộn sao? Không đúng, Phùng Nam Thư đâu, một mình cậu thì yêu đương với quỷ à?
Giang Cần liếc y một cái:
- Bây giờ trong đầu cậu có mỗi chuyện yêu đương thôi à? Con mẹ nó, tôi mới từ căn cứ lập nghiệp tới đây!
- Như nhau cả thôi, kẻ tám lạng người nửa cân.
Trong thời gian hai người bọn họ nói chuyện, người của Hội Sinh viên trường do Chu Phượng dẫn đầu ra khỏi phòng học. Giang Cần xoay người định tránh đi, trừ điểm thì trừ điểm, nhưng phạt đứng thì hắn khó mà tiếp thu. Thế nhưng còn chưa kịp trốn, Chu Phượng đã đứng ngay sau lưng hô tên hắn.
- Giang Cần!
- Trừ điểm đi, tôi không sợ, nhưng tôi từ chối phạt đứng.
Giang Cần vò mẻ không sợ vỡ.
Chu Phượng liếc hắn một cái:
- Ai bắt cậu, giới thiệu cho cậu một chút, đây là Trang Tư Ngọc, chủ tịch Hội Sinh viên trường.
Học tỷ tóc ngắn bên cạnh Chu Phượng khẽ mỉm cười:
- Giang học đệ, có thời gian trò chuyện một chút không?
- Đến trễ thôi mà cũng phải lập biên bản sao?
- Không liên quan đến chuyện đi trễ, tôi cũng không nhớ tên của cậu, bạn gái của cậu đã trả lời thay cậu rồi, chúng tôi cũng thuận theo đó xuống nước luôn, giả vờ như không biết gì cả.
Trang Tư Ngọc nghe xong thì ngạc nhiên:
- Học muội siêu xinh đẹp vừa rồi là bạn gái của cậu ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận