Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 511: Ôm ngủ (1)

Hoàn cảnh tiệm net bên ngoài trường học không những kém mà phí còn không rẻ, nào có thoải mái như quán net ở trung tâm thành phố, ngay cả sô pha cũng mềm mại thoải mái, thậm chí còn có thể nhìn thấy những chị gái mặc quần short eo thấp.
Một lúc lâu sau, Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư đi vào tiệm net, phát hiện bọn Tào Quảng Vũ đang ngồi ở đại sảnh giết đỏ cả mắt.
- Lão Giang, chơi cùng không?
- Không biết chơi, đánh xong trận này thì đi thôi, trở về ngủ.
- Thật vất vả mới vào thành phố, chơi thêm một lát nữa đi.
Giang Cần nhìn một vòng quanh tiệm net:
- Vậy thì đổi chỗ khác đi, tôi đi quầy lễ tân xin một phòng riêng, lát nữa các cậu chuyển qua.
Nhâm Tự Cường vừa bị người ta headshot, tháo tai nghe xuống liếc hắn:
- Đừng tiêu tiền tào lao như thế, đại sảnh càng có cảm giác không khí.
- Vừa rồi lúc vào cửa, tôi thoáng nhìn thấy có gã hình như muốn xem con heo.
- …
Nói thật, nếu là một đám con trai đi chơi net, ngồi đại sảnh thì ngồi đại sảnh. Nhưng Giang Cần không muốn để cho Phùng Nam Thư ngồi ở đại sảnh cùng bọn hắn, vì vậy hắn mặc kệ ý kiến của ba người, quay đầu đi quầy lễ tân thuê một phòng sáu máy.
Năm người thu dọn đồ đạc, dời trận địa, chơi game tiếp tục chơi game, nói chuyện phiếm tiếp tục nói chuyện phiếm, mà Giang Cần thì mở trang web video, cùng tiểu phú bà xem phim.
Hắn thuộc loại người tương đối dị, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này cũng không chơi game gì, mà ngay cả Vương giả vinh diệu cực hot tại hậu thế cũng không đụng tới, chỉ có một lần duy nhất từng chơi Peacekeeper Elite, đó là lúc Tết, bị em họ rủ chơi cho đủ team, nhưng qua Tết đã bị gỡ.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn cao thượng đến mức nào, mà chỉ đơn giản là vì hắn không thể hiểu được cách chạy bản đồ trò chơi.
- Giang Cần, muốn xem cái này.
- Sen và Chihiro ở thế giới thần bí, không phải cậu đã từng xem rồi sao? - Giang Cần liếc nhìn cô một cái.
Phùng Nam Thư gật đầu:
- Muốn xem lại một lần nữa.
- Kỳ thật Miyazaki Hayao còn có không ít tác phẩm nổi tiếng, ‘Hàng xóm của tôi là Totoro’ đã xem chưa?
- Chưa xem.
Giang Cần tìm một trang web lậu, mở ‘Hàng xóm của tôi là Totoro’, sau đó cùng tiểu phú bà xem say sưa.
Ghế sô pha của tiệm net rất hẹp, nhưng tay vịn hai bên lại rất rộng rất dày, dùng một từ để khái quát chính là kém thông minh. Hai người ngồi ở trên hai chiếc ghế nhưng nhìn chằm chằm vào cùng một màn hình, làm vậy thật ra rất khó chịu, chỉ xoay cổ cũng sẽ đau nhức.
Phùng Nam Thư thông minh không chịu được, ghé sát vào tay vịn ghế sô pha của Giang Cần, sau đó dùng cái đầu nhỏ dựa vào lưng ghế, nhìn cảnh tượng như mộng ảo trong thế giới hoạt hình, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời.
Sáng sớm hôm sau, Tào Quảng Vũ thoát ly khỏi thế giới trò chơi, duỗi cái eo lười biếng rắc rắc, rót trà đen đá uống một ngụm, hai mắt đỏ hoe.
- Chết tiệt, trận game này rốt cuộc là ai thắng?
- Phi, chó cũng không chơi!
Y lớn giọng mắng chửi đánh thức Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đã nằm gục bên cạnh, thương lượng đến đầu phố Tây tìm chỗ sáng ăn, nhưng sau khi đứng dậy lại thấy được một hình ảnh rất đặc sắc.
Giang Cần đã tựa vào sô pha ngủ thiếp đi, mà Phùng Nam Thư thì đang ngồi ở trong lòng hắn, đầu gối lên bả vai hắn, hai tay ôm cổ hắn, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đều vùi vào cổ hắn, ngủ vô cùng ngọt ngào.
- Đây gọi là bạn tốt? Bạn tốt như vậy cho tôi một tá đi!
- Suỵt, ầm ĩ cái gì, ra ngoài mua chút bánh bao về ăn đi.
- Được, tôi nhớ Giang ca thích ăn súp bánh bao nhân ba loại hải sản.
- Đừng phiền người ta, lặng lẽ rời đi.
Ba người rón rén ra khỏi phòng, sau đó đến tiệm ăn sáng phụ cận mua bánh bao và sữa đậu nành.
Cùng lúc đó, Giang Cần tỉnh lại từ trong giấc mộng, bỗng nhiên có cảm giác như sau khi vật lộn với người khác ba ngày ba đêm, toàn thân chỗ nào cũng đau, hơn nữa cổ rất đau.
Hắn mở mắt ra, bối rối một lúc, sau đó mới nhớ tới tối qua mình ngủ lại tiệm net.
Mà chính mình đang ôm một thiếu nữ mềm mại thơm ngát, ấm áp ấm áp, không phải tiểu phú bà thì là ai?
Cảm nhận được hơi thở đều đều của cô thổi vào cổ, Giang Cần nhịn không được mà nhẹ nhàng dịch lên trên một chút, rút bàn tay đã tê dại ra, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc tán loạn của tiểu phú bà.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tướng ngủ của tiểu phú bà, quả thực ngoan đến đáng yêu.
Nhưng có lẽ là bởi vì tư thế không tốt, trong cái miệng nhỏ nhắn của cô có một dòng nước bọt trong suốt tràn ra, chảy xuống cổ áo Giang Cần.
Giang Cần đưa tay lau cho cô, kết quả đánh thức tiểu phú bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận