Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 498: Tặng tiền cũng phải có chiêu (1)

Lão Nhâm vẫn chưa nhận thức rõ ràng về mình, với tố chất thân thể như này còn muốn lấy chức quán quân chạy cự ly dài, gà con chân mềm như thế này thì chạy cái gì chứ?
Nếu như không chạy tới đích thì càng tệ hơn, trực tiếp mất đi quyền tìm người yêu suốt bốn năm đại học.
- Các anh em, chạy bộ thôi?
- Không đi, lão Giang nếu như cậu muốn thì đi một mình đi, hôm nay tôi muốn tu dưỡng ở ký túc xá.
- Mẹ nó, một đám phế vật, chờ tôi luyện ra cơ bụng tám múi, các cậu đừng có hâm mộ.
Giang Cần vỗ đùi gợi cảm mấy lần trước mặt ba người, sau đó rời khỏi ký túc xá, đi tới phòng 208.
Sau khi thử nghiệm trực tuyến vào tối qua, tính năng Multi-group đến cửa hàng đã có thể ra mắt. Đồng thời các bài đăng tiếp thị cũng đã thành công khuấy động bầu không khí, hiện tại có rất nhiều người cảm thấy tò mò về mô hình tiêu dùng chuyển đổi từ trực tuyến sang ngoại tuyến này.
Đương nhiên, điều hấp dẫn nhất vẫn là ưu đãi ngày đầu tiên.
Khách sạn Vienna giảm giá còn 80%, đây là thứ rất cần thiết đối với một số nam sinh đã có bạn gái.
Các địa điểm giải trí như quán net, phòng bida cũng đồng loạt giảm giá 20%, thứ này lại cần thiết đối với những nam sinh không có bạn gái.
Ngoài ra, bể bơi, phòng tập thể dục, tiệm làm móng, tiệm làm tóc, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng hầu như bao phủ tất cả các loại hàng hóa tiêu dùng hàng ngày của sinh viên.
Nói cách khác, khi Multi-group đến cửa hàng chính thức ra mắt, vô luận là online hay offline, tất cả việc làm ăn của khu đô thị đại học gần như đã nằm trong kiểm soát của Giang Cần.
Nhưng mà trước khi ra mắt, muốn triệt để điều động tính chủ động của sinh viên đại học, còn thiếu một hướng dẫn offline.
Ví dụ như cuộc thi hoa khôi mà Zhihu đã từng dùng, còn có trận tuyết đầu tiên ở Lâm Xuyên, cùng với tâm hồn to lớn của hoa khôi trường Trương Tử Huyên.
Nhưng lần này quá gấp gáp, Giang Cần thật sự không kịp làm marketing online, hắn suy tư một chút, định mượn gió đông của hội thao.
Nói thật, nếu luận về hoạt động toàn trường, ở trước mặt Hội thao Mùa xuân, cuộc thi hoa khôi trường chỉ xứng làm tiểu đệ. Cơ hội này không lợi dụng thì quá lãng phí.
Vậy là Giang Cần lái xe đến văn phòng của Trương Bách Thanh.
Chủ tịch Hội Sinh viên - Trang Tư Ngọc cũng ở đây, đang bàn luận với Trương Bách Thanh về chuyện hội thao. Khi nhìn thấy Giang Cần, ánh mắt hai người sáng lên, thầm nhủ đúng lúc mình đang muốn tìm kiếm nguồn tài trợ, không ngờ “Cẩu đại hộ” này lại chủ động tìm tới cửa.
Mà khi thấy bọn họ, Giang Cần cũng mỉm cười, tự hỏi khi thấy “Cẩu đại hộ” đến, có phải hai người rất hưng phấn không?
- Giang Cần, em đến tìm thầy có chuyện gì không? - Trương Bách Thanh điềm tĩnh hỏi.
- À, thế này. Hiệu trưởng, em đến để báo cáo tiến độ công việc. Công ty của em đã hoàn tất đăng ký, giấy phép kinh doanh cũng đã được cấp.
- Thằng nhóc cậu, làm việc nhanh nhẹn thật đấy, mới vài ngày mà đã có công ty rồi à? - Trương Bách Thanh ngạc nhiên.
- Tất cả là nhờ có hiệu trưởng biết cách dạy dỗ.
Giang Cần đáp lại.
Giang Cần quay sang nhìn Trang Tư Ngọc:
- Có vẻ như em đến không đúng lúc, hai người đang họp phải không? Vậy em không làm phiền nữa.
Nghe vậy, Trang Tư Ngọc vội vàng gọi Giang Cần lại:
- Đừng vội, học đệ. Chúng tôi chuẩn bị có một cuộc họp về chuyện của hội thao, cậu tham gia cùng chúng tôi đi.
- Em đâu phải là thành viên của Hội Sinh viên trường. - Giang Cần e ngại.
- Đừng ngại ngùng, phòng họp ngay bên cạnh, cậu qua trước đi, tôi và hiệu trưởng sẽ đến sau. - Trang Tư Ngọc đáp lại.
Giang Cần biết Trang học tỷ đang muốn "tìm cách nhổ lông dê", còn chính hắn lại sẵn lòng đóng góp "lông dê", nên hắn không đùa cô nữa, chỉ gật đầu rồi rời khỏi văn phòng của Trương Bách Thanh.
Kinh doanh đôi khi là như vậy, dù bạn sẵn lòng cho tiền, nhưng không thể nói thẳng là mình đến cho tiền. Làm như vậy thì lợi ích sẽ không được tối ưu hóa.
Bạn cần phải thể hiện mình không muốn chi tiền, nhưng vì mặt mũi của hiệu trưởng và chủ tịch, nên bạn sẵn lòng mở hầu bao. Chỉ có như vậy, phần tình cảm mới được giữ lại, dù cho sau này có cần đến hay không, thì đó cũng là giá trị kèm theo một mối quan hệ kinh doanh.
Giang Cần bước vào phòng họp bên cạnh. Bên trong đã có mấy chục người ngồi, có thành viên của Hội Sinh viên trường, cũng có cán bộ đến từ Hội Sinh viên các khoa.
Khi thấy có người bước vào, mọi người đều quay nhìn về phía Giang Cần. Trong số đó, có một nam sinh ngồi ở phía sau bàn chủ tịch, mặc áo sơ mi trắng, rất có kiểu cách, nhưng khuôn mặt lại đầy những nốt mụn trứng cá, dày đặc đến nỗi khiến người khác không khỏi rùng mình.
Vừa nhìn thấy Giang Cần, y đã nhíu mày:
- Tôi gửi thông báo trong nhóm từ lúc 8 giờ, bảo các cậu đến đúng 10 giờ, bây giờ đã 11 giờ rồi mà vẫn còn có người đến muộn, có tính kỷ luật hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận