Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 319: Được nước lấn lấn

- À phải rồi, gọi cả nhóm Tào học tỷ nữa, báo cả những người thay phiên nghỉ nữa, ừ… Chuyện này giao cho Tô Nại phụ trách, đừng để sót ai cả.
Tô Nại thầm nghĩ, sao một kỹ thuật viên như tôi lại phải phụ trách mấy cái này chứ:
- Ông chủ, mấy việc này không nằm trong phạm vi công việc của tôi!
Giang Cần liếc cô một cái:
- Vậy cô biết làm sủi cảo không?
- Không biết.
Giang Cần trào phúng:
- Ít nhất cũng phải biết cán bột chứ nhỉ?
Tô Nại cảm thấy nếu mình bảo là không biết làm gì thì hơi mất mặt, nên nghẹn nửa ngày rồi mới nói:
- Tôi biết ăn!
- Cút ngay.
Trong lúc Giang Cần nói chuyện, Đổng Văn Hào đã cầm một bản thống kê qua, hắn nhận lấy, thì ra là số liệu tiêu thụ từ trung tâm thương mại Vạn Chúng, tổ nội dung phải mất một buổi trưa mới liệt kê ra được những sản phẩm thích hợp để đề cử.
Mặt khác tổ nội dung còn làm một bản phân loại sản phẩm, có quần áo, mỹ phẩm, đồ dùng trong sinh hoạt, sản phẩm điện tử, tổng cộng là bốn loại lớn.
Vừa hay hôm nay cũng không bận, mặt trời ấm áp, Giang Cần quyết định đi tới Vạn Chúng một chuyến.
Nếu đã đề cử thì việc đi trải nghiệm thực tế là điều bắt buộc, chỉ như vậy thì việc đề cử mới có ý nghĩa, nếu không sau một hai lần mọi người trải nghiệm thấy không đúng thực tế thì sau này bọn họ sẽ chẳng ghé qua nữa đâu.
- Đi thôi tiểu phú bà, mình đưa cậu tới chỗ thú vị thật sự.
- Giang Cần, đợi mình với.
Lúc nhận được điện thoại của Giang Cần, giám đốc Nhạc đang ở sảnh lớn tầng một thế là hai bên gặp mặt trực tiếp luôn, dù là ai thì cũng sẽ kinh ngạc khi thấy gương mặt xinh đẹp của Phùng Nam Thư, Nhạc Trúc cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà dù sao cũng là người bươn chải trong xã hội lâu năm, nên dù kinh ngạc thì cô cũng giữ được vẻ bình tĩnh, tới tận khi Giang Cần móc ra một danh sách.
Hơn hai mục trải dài từ quần áo đến sản phẩm điện tử.
Nhạc Trúc mặt cắt không còn giọt máu.
Giang Cần tới đây lần đầu tiên, lừa một phần hợp đồng tham gia trang web.
Lần thứ hai tới lừa đi một cái nồi điện.
Thằng nhóc này khá, lần thứ ba tới mang theo cả cái danh sách luôn, diễn cũng không muốn diễn nữa rồi đúng không? Có còn vương pháp không đây?
- Giang tổng…
- Đợi chút nha giám đốc Nhạc, tôi đi lấy xe đẩy.
- Giang Cần không biết Nhạc Trúc đang nghĩ gì, hắn gọi cô tới chỉ là vì muốn nhờ dẫn đường thôi, còn lại thì hắn cũng không định mua mà không trả tiền.
Dù sao thì từ khi sản phẩm của Vạn Chúng xuất hiện trên web đến giờ vẫn chưa có đơn đặt hàng, bảo mua mà không trả tiền thì hắn cũng hơi xấu hổ, cảm tưởng như không mở nổi miệng.
Giang Cần nhìn danh sách rồi đi kiếm đồ, có mp3, mp4, còn có trò chơi cầm tay sản xuất trong nước, đèn bàn có thể điều chỉnh lượng ánh sáng ấm, đồng hồ báo thức nhiều công dụng, đủ loại tai nghe và mỹ phẩm.
Cuối cùng khi bọn họ tới khu quần áo, hai cái áo hoodie tình nhân treo ở phía trước nhất cực kỳ hút mắt.
Đổng Văn Hào sẽ không chọn đồ tình nhân vào trong danh sách đề cử.
Tuy đối với quần thể học sinh sinh viên, những thứ liên quan đến hai chữ "tình nhân" đều rất được hoan nghênh nhưng đồ tình nhân lại là một ngoại lệ.
Bởi vì khi các cặp trong trường đều mặc cùng một bộ giống nhau y đúc thì làm gì còn phân ra được ai là người yêu của ai nữa.
Hơn nữa bản thân đụng hàng người khác đã xấu hổ lắm rồi, mình với người yêu đụng hàng cặp khác thì lại càng xấu hổ hơn.
Trai xinh gái đẹp thì vẫn ổn, bản thân họ chính là một cái móc treo quần áo rồi, dù là quần áo không khác nhau lắm nhưng bọn họ vẫn có thể mặc ra kiểu khí chất khác, ví dụ như Ngô Ngạn Tổ của Tế Châu và tiểu phú bà của hắn sẽ chẳng bao giờ sợ chuyện bị đụng hàng.
Nhưng mà chắc chắn những người xấu hơn sẽ khóc mất.
Loại thù hận này chắc chắn sẽ lây tới chỗ mua, cho nên, bỏ qua.
- Cái tiếp theo đi, áo lông màu đen ngắn bản Hàn, số hiệu FZ70513.
Giám đốc Nhạc nghe xong thì sửng sốt:
- Nếu tôi nhớ không lầm thì cái áo này là đồ nữ.
Giang Cần vẫn rất bình tĩnh:
- Tôi biết, vốn dĩ tôi muốn xem đồ nữ mà.
- Thôi được rồi, cửa hàng này ở sau chỗ rẽ kia, giờ qua đó luôn hay đi dạo tiếp đây?
Nhạc Trúc nói nói bỗng nhíu mày lại, đỡ lấy biển quảng cáo bên cạnh theo bản năng, sau đó lại nở nụ cười giữ lấy vẻ mặt bình thường như không có gì xảy ra.
Giang Cần liếc cô một cái, vừa định nói gì đó nhưng lại phát hiện ra cái tay nhỏ trong túi mình biến đi đâu mất tiêu rồi.
Ai?
Tiểu phú bà nhà tôi đi đâu rồi?
Hắn quay lại nhìn một vòng thì phát hiện Phùng Nam Thư đã chạy tới cửa hàng bán đồ tình nhân kia, nhìn mà nhốn nháo trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận