Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 504: Phùng Nam Thư có vest line (2)

- Không thì thôi, tôi cũng không muốn nhìn lắm.
Giang Cần ra vẻ thoải mái dời ánh mắt trở lại sân thi đấu, bỗng nhiên nhìn thấy ở khu vực môn nhảy xa, Trương Quảng Húc đã ngã xuống hố cát, Tưởng Điềm và Tống Tình Tình sợ tới mức bịt kín hai mắt lại.
Xong toi con nghé, gã đã đánh mất quyền lựa chọn bạn đời trong học kỳ này.
Kế tiếp phải xem lão Nhâm, nhưng khá chắc là tên này cũng không lấy được vị trí thứ nhất như trong mộng tưởng, lọt vào bốn vị trí đầu đã là cúng ông bà tổ tiên lắm rồi.
Nhưng chỉ cần không mất mặt như Trương Quảng Húc, lão Nhâm trên cơ bản vẫn thắng.
Giang Cần lấy điện thoại ra, ngón tay kẹp lấy và xoay một vòng, đồng thời quay đầu nhìn tiểu phú bà. Sau khi xác nhận đối phương không chú ý đến mình, hắn mở trang web, lên Baidu xem nên rèn luyện như thế nào mới có cơ bụng.
Nghiêng người cuộn bụng, nằm ngửa đan chéo nhấc chân, gập chân ngồi dậy…
Thứ này cũng đâu có khó lắm, buổi tối làm mấy lần thử xem, không phải vì xem vest line của tiểu phú bà, thuần túy vì mặt mũi của một người đàn ông.
Giang Cần nghiêm túc ghi nhớ động tác quan trọng, nhưng học chưa được hai chiêu thì hắn đã phát hiện trên mặt đất có một cái bóng di chuyển tới.
Hắn ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ đang nhét một cái túi trong suốt vào trong tay tiểu phú bà.
Trong túi có mũ che nắng, nước giải khát, khăn giấy, quạt nhỏ gắn pin, còn có một bó dây buộc tóc phô mai que.
Phùng Nam Thư ngây ngốc, quay đầu nhìn Giang Cần, trong ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Cùng lúc đó, người xung quanh cũng đều quay đầu nhìn lại, bởi vì bọn họ biết người này, biết cô là bà chủ của siêu thị học viện.
- Bà chủ Tưởng, sao cô lại ở đây? - Giang Cần thu hồi di động.
Tưởng Chí Hoa lộ ra một nụ cười tươi sáng:
- Tôi có bày một quầy hàng bán nước và đồ ăn vặt ở dưới đài chủ tịch. Đây không phải là sắp giữa trưa sao, nhiệt độ sẽ tăng nhanh, cho nên tôi chuẩn bị cho bà chủ một set năm món làm mát.
- Sao cô cũng gọi là bà chủ?
- Tôi theo Giang tổng kiếm cơm, Phùng tiểu thư đương nhiên là bà chủ của nhà chúng tôi rồi.
Sau khi nghe xong, Phùng Nam Thư trong lòng hô hô, sung sướng đến con mắt cũng bắt đầu sáng lấp lánh.
Mà nghe được câu nói của bà chủ Tưởng, tất cả cô gái xung quanh đều lộ ra biểu tình hâm mộ, trong lòng hơi chua xót.
Người của Học viện Tài chính đều biết, việc kinh doanh của Giang Cần càng ngày càng lớn, rất nhiều ông chủ trong ngoài trường đều tranh nhau hợp tác với hắn, bán hàng còn phải chia tiền cho hắn.
Cho nên, rất nhiều người khi nhìn thấy Phùng Nam Thư thì đều gọi một tiếng bà chủ.
Nhất là Hỉ Điềm ở dưới lầu, tất cả mọi người đều nói tiệm trà sữa kia là Giang Cần tặng cho cô, tiệm như vậy, ở trường khác còn có ba cái nữa.
Nói cách khác, Phùng Nam Thư xem như là bà chủ của toàn bộ giới thương mại khu đô thị đại học, cho dù cô không mang theo một xu nào đi dạo ở khu đô thị, thì chắc chắn cũng có rất nhiều người đưa ăn đưa uống, thậm chí còn phải xem cô có cần hay không.
Điều này thực sự là quá hấp dẫn đối với các nữ sinh viên.
Có cô gái nào lại không muốn mình là công chúa chứ?
Mà vì nhờ có Giang Cần, Phùng Nam Thư chính là công chúa của toàn bộ giới thương mại khu đô thị đại học.
Nhưng Giang Cần biết, trên đời này căn bản là không có bữa ăn miễn phí như vậy, con mẹ nó đây không phải là tặng, đây là dỗ tiểu phú bà vui vẻ để rồi lừa tiền của mình a.
Hắn dám chắc, sau khi đưa đồ xong, Tưởng Chí Hoa trở về sẽ dám ghi sổ, đợi đến cuối tháng thanh toán mới đòi lại.
Nhưng tóm lại, cô đúng là đã tiểu phú bà dỗ vui vẻ, vì thế Giang Cần đáp một tiếng cảm ơn, lấy ra dây buộc tóc trong đó, buộc tóc đuôi ngựa cao xinh đẹp cho cô.
- Mẹ nó, suốt ngày trang bức.
Trang Thần ngồi ở hàng thứ tư bên phải, bên cạnh là Giản Thuần chống má, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ và khát khao.
Trong lòng y rất rõ Giản Thuần đang hâm mộ cái gì.
Hâm mộ thân phận bà chủ của Phùng Nam Thư, hâm mộ cô ấy được Giang Cần sủng ái.
Khi cô gái bạn thích hâm mộ một cô gái khác, mà sự hâm mộ của cô ấy là bởi vì cô gái kia là người yêu của một nam sinh nào đó, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Trang Thần hít sâu một hơi, ý nghĩ muốn khởi nghiệp càng lúc càng mãnh liệt.
Trong nháy mắt, thời gian đến giữa trưa, trận đấu trên sân thể dục bắt đầu càng lúc càng kịch liệt.
Chạy 1000 mét nam, tổ thứ ba, theo tiếng súng tín hiệu vang lên, Nhâm Tự Cường hăng hái xông lên.
Y muốn về nhất, y phải tỏa sáng trong một lĩnh vực nào đó và y muốn tất cả các cô gái trong lớp đều cổ vũ cho mình!
Một lúc lâu sau, Tào Quảng Vũ và Chu Siêu mang theo nước và khăn mặt, nghênh đón Nhâm Tự Cường ở vạch đích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận