Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 614: Người sống trên đời

Lô Tuyết Mai cúi đầu xem, thấy trang cá nhân của ông chủ có một dòng trạng thái mới đăng mấy ngày trước, nội dung là hai icon mỉm cười, phía dưới là hình ảnh chụp chung của hắn và bà chủ.
Trong hình, ông chủ mặc vest đi giày da, bà chủ thì duyên dáng yêu kiều, hai người nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt tươi cười, đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Tuy vậy, khu bình luận lại trái ngược hoàn toàn với hình ảnh đẹp này, toàn là những lời khó nghe.
Nhìn thấy vậy, Lô Tuyết Mai không khỏi sững sờ, thầm nghĩ hóa ra ông chủ tên thật là Giang Cầm Thú, cô cứ tưởng là Giang Cần chứ!
- Nhìn thấy chưa? Đây là ảnh gia đình trong lời của ông chủ đấy, cô thấy sao?
- Nhìn kiểu gì cũng ra ảnh cưới….
Đổng Văn Hào điềm tĩnh gật đầu:
- Thế cô đã hiểu, tại sao lúc nãy bà chủ lại nói như thế chưa?
Lô Tuyết Mai hơi sửng sốt:
- Ồ, chẳng trách bà chủ lại bảo đó là ảnh gia đình, ông chủ lại lừa cô ấy nữa hả?
- Tôi thấy không hẳn, còn có uẩn khúc trong vụ này, ai lừa ai bây giờ còn chưa chắc đâu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đôi uyên ương chụp ảnh cưới kia đã rời đi mất. Giang Cần gần đó lau mồ hôi, vẫy tay tập hợp mọi người, định bụng sẽ chụp ảnh chung để làm album tuyên truyền cho sau này.
Mùa hạ nóng như đổ lửa, chỉ đứng yên một chỗ cũng đã cảm thấy dính nhớp cả người, huống hồ là đứng trên khoảng sân không có gì che chắn như vậy, thế là mọi người mau chóng tập hợp lại một chỗ và gọi được một người qua đường nhiệt tình làm thợ chụp ảnh.
Giang Cần và Phùng Nam Thư là ông bà chủ nên tất nhiên được đứng ở giữa, những người còn lại đứng theo thâm niên.
- Đợi tôi hô 123 xong thì mọi người hô cà tím đó nha! - Người qua đường nhiệt tình chỉ dẫn cho bọn họ.
Giang Cần chép miệng:
- Thôi đừng hô cà tím, cà tím chả hay gì cả, màu tím cũng không may mắn nữa. Cùng hô phát tài nhé, chúng ta hô to phát tài đi.
- Ông chủ ham tiền đến tận xương tủy luôn rồi.
- Đâu có, xương tủy của tôi đã được thấm nhuần sự ham tiền.
Khi tiếng tách vang lên, mọi người cùng hô to “phát tài”, khoảnh khắc này như được dừng lại vào 4 giờ 13 phút chiều ngày 15 tháng 7 năm 2009.
Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của nhân viên nòng cốt phòng 208. Lúc này đây mọi người còn chưa biết bức ảnh đó sẽ trở thành một trong những hình ảnh kinh điển nhất trong lĩnh vực khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng không hề biết nó sẽ được vô số tờ báo sử dụng sau này.
Sáu giờ hơn, một nhóm người hùng hổ ra khỏi bảo tàng Cố Cung đi tới Thần Vũ Môn.
Nói thật thì chuyến đi này vô cùng tiêu tốn sức lực, trên trán ai cũng mướt mát mồ hôi.
Giang Cần để nhóm người Lộ Phi Vũ mua kem ở chiếc xe đẩy bên đường, sau đó cầm kem tựa vào thành cầu được bắc qua hào, hướng mắt ngắm nhìn ráng chiều tà bao phủ, màu đỏ rực ấy đan xen với ngói lưu ly của Cố Cung chiếu tỏa vô cùng đẹp mắt.
- Tôi cứ tưởng cuộc sống đại học của tôi cũng sẽ bình thường như bao người khác, không ngờ nó lại đặc sắc rực rỡ đến nhường này.
- Đúng vậy, nếu không tham gia vào 208 thì có lẽ bây giờ tôi còn đang bẹp dí ở nhà chán đời, muốn đi chơi cũng chẳng biết rủ ai. Ai mà ngờ được nháy mắt cái tôi lại tới thủ đô kia chứ.
- Hôm qua tôi đăng trạng thái khoe chúng ta được đi du lịch trợ cấp, bạn cùng phòng tôi ai cũng ghen tị muốn chết.
- Tôi cảm thấy năm 3 của mình còn phong phú đặc sắc hơn cả năm 1 năm 2 cộng lại nữa.
- Mặt trời lặn ở thủ đô… đẹp quá đi.
- Mặc dù ông chủ hơi khốn kiếp nhưng thực ra cũng khá tốt.
- Tôi cảm thấy cho dù có tốt nghiệp đại học, không thể không rời khỏi phòng 208 đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ mãi mãi nhớ về một năm bận rộn này, nhớ về tập thể đã từng cùng nhau cố gắng này.
- Lộ Phi Vũ, sao mắt cậu lại rớt nước mắm thế kia?
- Đâu, tôi… tôi bị sương mù bay quanh mắt thôi.
Giang Cần bám tay vào thành cầu, nhảy lên ngồi trên lan can đá, bắt đầu hướng mắt nhìn về phía bầu trời đang tối dần, nhìn những du khách lần lượt rời đi, nhìn những chị gái bán kem khắp mọi góc phố con ngõ, ánh mắt hắn dần trở nên sâu thăm thẳm.
Lúc này đây, làn gió êm ái mơn man thổi qua những lát ngói lưu ly, thổi bay những lọn tóc trước trán của hắn, cũng tựa như đang thổi qua tâm hồn cằn cỗi đã 40 tuổi của hắn.
Thực ra, nhiều lúc người sống trên đời chỉ vì cảm giác tồn tại mà thôi.
Bạn hy vọng có người sẽ nhớ tới mình, hy vọng mình không sống uổng phí khi đến với cõi đời này, hy vọng sẽ để lại những câu chuyện để truyền lại cho đời sau nhắc đến chứ không phải sống như một kẻ vô hình, đốt cháy chính bản thân mình cũng không soi sáng được cho đời.
Cho đến thời điểm hiện tại, hắn cảm thấy những việc bản thân đã làm được cũng không tồi, tổng điểm cũng phải được khoảng 70 điểm.
Giang Cần ngậm cây kem trong miệng, khóe môi có hơi nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận