Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 356: Mềm không được thì cứng rắn ! (2)

Người của 302 cư xử rất bình thường, bình thường ở ký túc xá, bọn họ cũng thường nghe thấy Giang Cần dặn dò người khác làm cái này làm cái kia qua điện thoại, nên hiện tại cũng đã thành thói quen.
Nhưng những bông hoa của Học viện Tài chính lại chưa từng trải qua, ánh mắt nhìn về phía Giang Cần ít nhiều có chút mê hoặc, nhưng lại sợ quấy rầy hắn "Làm ăn lớn", cho nên cả đám đều im lặng, thậm chí còn thở chậm lại.
Chủ nhiệm này, chủ nhiệm kia, cái này thêm tiền, cái kia thêm tiền, hoàn toàn là dáng vẻ phong cách của Giang tổng. Mấy cô gái nhỏ chưa bước ra khỏi tháp ngà, khi nhìn thấy cảnh này đều không khỏi cảm thấy choáng váng.
- Đi thôi, đừng ngẩn ra đó nữa, mau đi ăn cơm.
Giang Cần nhét điện thoại di động vào túi, sau đó phất phất tay, sải bước đi về phía trước. Thấy thế, đám người của Học viện Tài chính lập tức đi theo.
Lúc này Trang Thần đi theo phía sau cùng, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Y thích Giản Thuần, cho nên thường xuyên sẽ thường xuyên đi cùng các cô gái trong ký túc xá này. Nhưng mỗi lần đi ra ngoài, đều là các cô gái nói đi, y mới có thể cùng đi theo, cho tới bây giờ chưa từng ra lệnh như vậy.
Y vẫn cảm thấy hành động như vậy rất lịch sự, nhưng lúc này lại không nhịn được có chút ghen tị với những lời nói đầy bá đạo kia của Giang Cần.
- Giản Thuần, cậu bỏ sách vào túi của mình đi, mình sẽ cầm cho cậu. - Trang Thần tạm thời gác lại những suy nghĩ xao lãng, cầm ba lô đuổi kịp Giản Thuần đi ở phía trước.
- Mình cất sách rồi, đây không phải sách của mình mà là của Giang Cần. - Giản Thuần ôm một quyển toán cao cấp, vừa không ngừng đi vừa nhỏ giọng nói một câu.
- Sao sách của cậu ta lại ở trong tay của cậu? - Đầu óc Trang Thần có chút mơ hồ.
- Vừa rồi cậu ta gọi điện thoại, tiện tay đưa sách về phía sau, lúc ấy mình đang đứng ngay phía sau cậu ta cho nên đã cầm luôn. - Giản Thuần thuật lại cảnh tượng vừa rồi một lần.
- Không phải cậu ta đã nói chuyện điện thoại xong rồi sao? Cậu còn cầm cho cậu ta làm gì?
- Đến nhà hàng rồi đưa cho cậu ta vậy, dù sao cũng không nặng lắm.
Nhà hàng Nam Sơn nằm trên đường dành riêng cho người đi bộ, ở đối diện cổng trường, cao cấp hơn Thực Vi Thiên, giá đồ ăn cũng đắt hơn so với Thực Vi Thiên. Nhưng không ai nói rõ rốt cuộc được hương vị của hai nhà hàng này, ai cao ai thấp.
Không gian ăn uống ở đây rất rộng rãi, rất thích hợp cho sinh nhật và tiệc tùng, nhưng nếu như là đơn thuần đến thưởng thức đồ ăn, thì mọi người vẫn thích chạy qua bên Thực Vi Thiên hơn.
Sau khi ngồi xuống, mấy người bắt đầu gọi món ăn, mà Giản Thuần thì cũng trả sách lại cho Giang Cần, làm cho Giang Cần hơi bối rối.
Mẹ nó, suốt một đường mình hoàn toàn không hề nhận ra, thậm chí trong đầu của hắn còn không hề nhớ đến sự tồn tại của quyển sách này.
“Nếu biết trước như vậy, mày thà cũ nát ở trong xưởng còn hơn đúng không?”
“Yên tâm đi, sau này ngôi sao học tập là tao sẽ không bỏ mặc mày nữa đâu.”
Giang Cần vỗ vỗ sách toán cao cấp của mình rồi nhe răng cười một cái, như thể dỗ dành được sách giáo khoa thì hắn sẽ không bị trượt môn vậy.
Sau đó, đồ ăn nóng hổi được lên bàn, đám người mời nhau ăn uống, mà khi ăn bữa cơm này, đúng là có người vui vẻ, có người buồn.
Người hứng thú nhất là Chu Siêu, mấy món ăn chùa này đều đúng khẩu vị của y, tiếp theo là Tào Quảng Vũ và Nhâm Tự Cường, mà khó chịu nhất không ai khác chính là Trang Thần.
Y không nghĩ ra.
Ngay cả sách của bản thân mà Giản Thuần cũng không đồng ý cầm, vì sao lại cam tâm tình nguyện cầm sách cho Giang Cần.
Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?
Đương nhiên, trong lòng của y mơ hồ có một phỏng đoán, nhưng vô luận như thế nào y cũng không dám tin tưởng suy đoán này.
Hơn một giờ sau, trước sự càn quét hoàn mỹ của Chu Siêu, tất cả các đĩa đồ ăn trên bàn đều hết sạch.
Giang Cần hô một câu rút lui, thế là đám người bắt đầu lần lượt rời khỏi bàn. Ký túc xá nữ của Học viện Tài chính là gần cổng nhất, cho nên sau khi mấy cô gái đã đi về hết, một đoàn người chỉ còn lại bốn người 302 và Trang Thần.
Nhiều lần Trang Thần đều muốn nói lại thôi, nhưng từ đầu đến cuối không hề mở miệng, mãi cho đến khi Chu Siêu muốn đi siêu thị mua Cocacola, y mới gọi Giang Cần lại.
- Ngày Đông chí hôm đó, Giản Thuần bảo tôi mang sủi cảo cho cậu, nhưng trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái, cho nên đã ăn hết.
- Ừm, không sao cả. - Giang Cần thản nhiên lên tiếng.
Trang Thần im lặng nửa ngày, có chút thấp thỏm mở miệng:
- Cậu sẽ không nói chuyện này cho Giản Thuần chứ?
- Thôi đừng nói nhảm nữa, tôi nào có thời gian chơi mấy kịch bản phim ngôn tình cẩu huyết này với mấy người chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận