Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1133: Hỏng rồi, không còn trong sáng (2)

"Để lại số học sinh, tên, lát nữa cả trường sẽ được thông báo."
Giang Cần hít một hơi thật sâu, trong lòng nói xong con mẹ nó phim rồi: "Chị y tá, có lẽ chị không biết, em là Giang Cần."
Y tá cười: "Làm sao tôi không biết, Giang tổng đúng không, người có giá trị mấy trăm triệu, bây giờ cả căng tin toàn là tin tức về cậu, tôi đâu có ngốc."
"Vậy nên..."
"Không có vậy nên, giường bệnh là của trường, hư hỏng phải ghi rõ lý do, tôi không thể nói là nó tự tử được, Giang tổng đừng làm khó tôi nhé, nhưng cậu cũng không cần phải lo lắng, tôi chỉ báo lên thôi, có thông báo hay không là quyết định của phòng quản lý trường."
Sau một hồi lâu, Phùng Nam Thư trở về ký túc xá, trước khi vào cửa cô vẫn còn nhìn ngực mình.
Cao Văn Tuệ đang viết tiểu thuyết trong ký túc, thấy cô về có vẻ ngạc nhiên: "Cậu và Giang Cần không phải cứ dính lấy nhau cả ngày sao? Sao hôm nay về sớm vậy?"
"Giang Cần đi tìm ông nội hiệu trưởng rồi."
"Tại sao?"
"Anh ấy và em làm chuyện khác trong khi truyền nước."
Phùng Nam Thư nhìn Cao Văn Tuệ: "Văn Tuệ, tớ hỏi cậu một chuyện."
Cao Văn Tuệ dừng đánh máy: "Chuyện gì?"
"Bây giờ cậu còn tè dầm không?"
"Tớ đã lớn rồi, làm sao còn tè dầm được?"
Phùng Nam Thư im lặng một lúc: "Vậy nếu Vương Hải Ny tè dầm, cậu có chế nhạo cô ấy không?"
Cao Văn Tuệ sửng sốt một chút rồi bật cười: "Tớ có thể cười đến khi tốt nghiệp!"
"À."
"Cậu hỏi cái này làm gì? Vương Hải Ny tè ướt quần à?"
Phùng Nam Thư bĩu môi, lạnh lùng hồi lâu, không nói hết câu, sau đó quay người vào phòng vệ sinh và khóa cửa ban công lại.
Cao Văn Tuệ vẫn không biết, chính vì câu trả lời sai lầm của mình mà Phùng Nam Thư đã phán xử cô ấy có tội, tước quyền đi tiểu của cô ấy suốt một buổi chiều, cho đến khi mình giặt xong con hổ nhỏ.
"Thông báo? Thông báo cái gì?"
"Em... làm sập giường phòng y tế."
Trong văn phòng của bộ phận quản lý trường, Trương Bách Thanh mở hệ thống trên máy tính lên nhìn: "Ồ, thấy rồi, chỉ viết là chân giường bị gãy, em tìm người sửa lại, hoặc mua cái mới là xong, chuyện nhỏ này còn đáng thông báo à?"
Giang Cần nín thở, tự nhủ chị y tá thật là ghê gớm, rõ ràng là chơi khăm mình, có lẽ vì cô ấy không có bạn thân, nên mới ghen tị.
Hắn rời khỏi văn phòng, gọi điện cho Ngụy Lan Lan, nhờ cô ấy mua một chiếc giường mới gửi đến phòng y tế, là cái loại chắc chắn nhất thế giới, có thể chịu được hai Lỗ Trí Thâm đánh ba Trấn Quan Tây.
Tiểu phú bà cảm thấy dường như cơn cảm của mình qua đi quá nhanh, chỉ trong nháy mắt cô đã trở lại với vẻ mạnh mẽ "không có anh trai tôi cũng rất phách lối". Có điều, bệnh tình của mình được cải thiện lại khiến cô không hề cảm thấy vui vẻ, rõ ràng phải truyền thêm một chai dịch nữa thì mới khỏi cơ mà, quả thật là quá nhanh.
Hơn nữa, cô cũng không được chứng kiến cảnh hai Lỗ Trí Thâm đánh ba Trấn Quan Tây...
Sau khi cơn cảm của cô qua đi, Giang Cần bắt đầu bận rộn trở lại, hắn như ngựa không ngừng vó câu, bắt đầu thực hiện kế hoạch cổ phần hóa cho nhân viên trong công ty, thành lập công ty hợp danh để làm nền tảng cổ phần hóa cho Multi-group, tiến hành phân phối quyền sở hữu.
Ngày 20 tháng 5, tức ngày 18 tháng 4 âm lịch.
Vòng phân phối cổ phần đầu tiên được trao cho nhân viên lâu năm của 208, dựa trên cấp bậc và đóng góp, mỗi người đều nhận được số lượng tương ứng.
Tiếp theo là các quản lý phân trạm, trưởng bộ phận...
Bất kỳ ai đáp ứng được yêu cầu về thâm niên làm việc và vượt qua đánh giá của bộ phận nhân sự, hầu như đều nhận được một phần cổ phần không đồng nhất.
Sáng hôm đó, sau khi công bố công khai, đọc và ký kết thỏa thuận cổ phần, từ Lâm Xuyên đến bốn thành phố hàng đầu, rồi đến các thị trường cấp hai và ba, tất cả nhân viên các phân trạm đều vui mừng khôn xiết.
Bởi vì giờ đây, họ không còn là người lao động chỉ nhận lương cứng mà thôi.
Mọi người cùng nhau cố gắng, công ty phát triển mạnh mẽ, lợi nhuận chảy về không ngừng, của cải chất chồng như núi, ai nghĩ đến cũng thấy hào hứng.
"Tôi cảm thấy mình sắp đạt đến tự do tài chính rồi."
Ngụy Lan Lan tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chị Tô Nại, chị nghĩ sao?"
"Biết trước thế này thì chị đã không vất vả để thi lấy bằng lái."
"Tại sao?"
Tô Nại nhẹ nhàng mím môi: "Chị cảm thấy sau này có lẽ thật sự có thể thuê được tài xế."
Đổng Văn Hào nghe thấy vậy liền ngẩng đầu: "Có ai phát hiện ra không, bánh vẽ của ông chủ, thực sự là loại có thể ăn được."
"Ông chủ là Thần Bút Mã Lương à?"
"Những từ đầu tiên khá chính xác."
Lúc ba giờ chiều, bản kế hoạch cổ phần cho nhân viên do Multi-group phát hành đã được lan truyền trên mạng, sau khi được báo chí đưa tin rộng rãi, tin tức đã nhanh chóng lan truyền, khiến các giám đốc điều hành trong ngành bắt đầu thảo luận riêng tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận