Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 291: Bà chủ mua mua mua (2)

- Còn phải mua thêm chút nữa...
Phùng Nam Thư mặc áo lông màu trắng đứng ở dưới lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết mà tuyệt mỹ được bọc trong cổ áo lông rậm rạp bên vành mũ, đôi mắt trong suốt mà sáng ngời, vừa hà hơi sương trắng vừa lấy điện thoại ra điểm điểm.
Ngón tay dài nhỏ của cô trong suốt như là ngọc bích chạm khắc, đầu ngón tay bị đông lạnh đến ửng đỏ, nhưng không ngăn cản cô thêm đồ vật vào giỏ hàng.
- Phùng Nam Thư, mình biết Multi-group là của Giang Cần, nhưng cũng không thể mua nhiều như được, ký túc xá của chúng ta không có chỗ để đâu.
Cao Văn Tuệ từ phía sau len lén đưa tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp đi điện thoại của cô, kết quả là phải đón nhận một ánh mắt mờ mịt.
- Văn Tuệ, trả lại điện thoại cho mình, mình mua xong lần này sẽ không mua nữa.
Tiểu phú bà từ sáu giờ sáng đã rời giường, một mình núp ở góc tường, ôm điện thoại, chờ Multi-group vừa khai mở liền điên cuồng mua mua mua, im lặng không lên tiếng, dùng hành động thực tế len lén ủng hộ Giang Cần.
Đối với Cao Văn Tuệ mà nói, hành vi như vậy tuy rằng xứng đáng là cơm tró hảo hạng, nhưng ký túc xá nhỏ như vậy, thật sự không có chỗ bày.
- Giang Cần từng nói từ nào nhỉ? Bại gia, đúng, cậu còn bại gia là mình sẽ cáo trạng với Giang Cần.
Phùng Nam Thư vẻ mặt cao lãnh ngước mắt lên:
- Mình không sợ cậu ấy.
- Vậy sau này Giang Cần không dẫn cậu đi chơi, không nắm tay cậu, không cho người 208 gọi cậu là bà chủ, cậu cũng không sợ?
Tiểu phú bà như bị sét đánh, môi anh đào khẽ nhếch, từng sợi khí trắng từ trong miệng bốc lên.
Đúng vào lúc này, Cao Văn Tuệ bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng ong ong, phát hiện có người gọi điện thoại cho Phùng Nam Thư, màn hình hiển thị tên người gọi là Gấu chó đẹp trai trèo cây trộm mật ong.
Chậc, khắp nơi đều có đường.
Đây có lẽ là hình ảnh Phùng Nam Thư thích nhất.
- Có điện thoại, chồng cậu nè.
Cao Văn Tuệ đưa di động qua.
Phùng Nam Thư Thanh lạnh lùng mở miệng:
- Giang Cần, mình đói rồi, đưa mình đi ăn trưa đi.
Thanh âm Giang Cần lập tức vang lên:
- Khoan hãy nói chuyện ăn cơm, sao cậu mua nhiều đồ như vậy?
- Sao cậu biết?
- Mình có thể thấy số điện thoại của cậu ở hậu trường!
Phùng Nam Thư mặt không chút thay đổi nhìn sang bên phải, nhỏ giọng mở miệng:
- Những thứ đó đều là Cao Văn Tuệ mua.
Giang Cần cũng không vạch trần cô:
- Bất kể là ai, cũng không được mua. Bây giờ mình đang giảm giá khuyến mãi, cậu mua nhiều mình lỗ nhiều!
- Vậy thì mình không mua nữa.
- Không nên xài tiền mù quáng nha tiểu phú bà, tại sao trong đơn đặt hàng vẫn còn dao cạo râu hai mặt? Làm gì, cậu định cạo lông chân à?
Phùng Nam Thư choáng váng trong chốc lát, ánh mắt si ngốc, thầm nghĩ Giang Cần quả nhiên thích bắp chân nhiều hơn bàn chân.
……
Mười hai giờ rưỡi trưa, toàn bộ hàng hóa đã đến ký túc xá, dì quản lý ký túc xá chính thức thượng tuyến, bắt đầu phân phối hàng hóa cho người đặt hàng theo danh sách, cũng thu tiền theo thứ tự.
Quá trình này cũng không rườm rà, hàm lượng kỹ thuật cũng không cao, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể giải quyết.
Huống hồ, nghề nghiệp của dì quản lý ký túc xá này vốn là một công việc nhàn rỗi, suốt ngày ngồi cũng rất nhàm chán, hiện tại phát hàng theo hóa đơn còn có thể tán gẫu hai câu cùng sinh viên, lại có tiền, đối với các dì mà nói cũng không tính là thêm gánh nặng.
- 208 chăn bông 2 cái.
- 305 coca 4 chai, cộng thêm một thùng mì ăn liền.
Ngày đầu tiên Multi-group thượng tuyến, đại đa số mọi người đặt hàng theo ký túc xá, điều này cũng làm giảm gánh nặng cho công việc phân phối của các dì.
Đương nhiên, cũng có mấy dì rất thông minh, bỏ hết hàng vào phòng quản lý tòa nhà, để cho người đặt hàng tự mình đi vào lấy hàng, còn bản thân thì mang một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa, lúc ra cửa một tay giao tiền một tay giao hàng, cứ như vậy ngồi kiếm tiền.
Tóm lại, nghiệp vụ đầu tiên của Multi-group không gặp phải trở ngại quá lớn, cơ bản xem như thuận buồm xuôi gió.
Nửa giờ sau, Đàm Thanh dẫn đầu thành viên tổ thị trường đến thu tiền, mặt khác kiểm tra tình hình tình hình hóa đơn, xem có tình huống thiếu hàng hay bùng hàng hay không.
May mắn, phần lớn người tiêu dùng là lần đầu tiên mua sắm trên mạng, sự nhiệt tình rất cao, chẳng những đã sớm chờ dưới lầu để nhận hàng giao tiền, hơn nữa không có xuất hiện bùng hàng, cũng không có thiếu hàng.
Chỉ là bà chủ tiêu tiền cũng quá tàn nhẫn đi?
Hơn năm trăm, đây không phải tương đương với sinh hoạt phí mỗi tháng của một sinh viên đại học sao?
Đàm Thanh nhìn hóa đơn sau khi giao hàng không nhịn được mà chép chép miệng.
208 đều đang lưu truyền, nói bà chủ là thiên kim nhà giàu, hiện tại xem ra quả nhiên không giả.
Đúng là một tiểu thiên thần tiêu tiền không chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận