Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 305: Mau tới trang bức (1)

Dường như Phùng Nam Thư bắt được từ ngữ mấu chốt, khẽ ngẩng đầu, có vẻ như đang nghe trộm.
Trong điện thoại, lão Tào nói chắc như đinh đóng cột, nói tuyệt đối không có vấn đề gì!
- Tôi làm việc cậu cứ yên tâm, hôm nay Đinh Tuyết tuyệt đối sẽ không gọi nửa chữ ca ca.
- Được thôi, hai người trước gọi món ăn trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ đến.
Khi mặt trời xuống núi, Lâm Xuyên vốn ấm áp lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cộng thêm gió tây cuồng nộ, cái lạnh càng thêm dữ dội.
Màn đêm nhanh chóng bao trùm khắp nơi khiến người đi lại trong và ngoài trường không nhịn được quấn chặt quần áo.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng trên tầng hai, Đinh Tuyết để Tào Quảng Vũ ngồi đó rồi đi xuống tầng dưới gọi món ăn, mà ngồi đối diện lão Tào thì là hai người bạn cùng phòng của Đinh Tuyết là Khúc Nhã Đình và Thôi Mẫn.
Cả hai đều là những cô gái trang điểm đậm, ăn mặc tương đối thời trang, sau khi nhìn thấy Đinh Tuyết đi ra ngoài, loại âm dương quái khí như có như không kia của hai người lại bắt đầu dần dần phát tác.
- Hôm nay Đinh Tuyết ăn mặc có chút quê mùa nha.
- Tào Quảng Vũ, cậu khuyên cô ấy thay đổi phong cách đi. Cô ấy là một cô gái bình thường. Nếu không cố gắng một chút thì thực sự sẽ không có điểm nổi bật nào cả đâu.
Việc ký túc xá nữ tích tụ mâu thuẫn theo thời gian là điều bình thường, tình chị em plastic giả tạo trong ngoài không đồng nhất như thế này cũng tương đối phổ biến, không tính là kết thù kết oán gì, chỉ có thể nói là miệng lưỡi không được sạch sẽ cho lắm.
Đối với họ, cảm giác ưu việt vi diệu này vẫn rất gây nghiện.
Các cô không dám nói những lời này với Đinh Tuyết, Đinh Tuyết điên lên sẽ dám đánh người, nhưng nói một lần với Tào Quảng Vũ thì ngược lại không có vấn đề gì.
Nếu Tào Quảng Vũ nổi giận, các cô còn có thể nói “Này, một người đàn ông như cậu, làm sao còn chấp nhặt với mấy đứa con gái bọn tôi”.
Nhưng mà hôm nay Tào Quảng Vũ cũng không giận một chút nào, ngược lại còn thoải mái mà nói “a đúng đúng đúng”, chuyện này khiến Khúc Nhã Đình và Thôi Mẫn cảm thấy có chút khó hiểu.
Cảm giác như nắm đấm đánh vào bông, không có tác dụng gì cả.
- Thật ra, hai người cũng chỉ là những cô gái bình thường phải không? Dù sao tôi cũng không nhìn ra có gì nổi bật.
Khúc Nhã Đình và Thôi Mẫn sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một tia giễu cợt, vừa định châm chọc Tào Quảng Vũ không có ánh mắt, kết quả cửa phòng lại mở ra.
Một giây sau, Giang Cần và Phùng Nam Thư bước vào.
Giá trị nhan sắc của tiểu phú bà đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, lại phối hợp với vẻ lạnh lùng vô cảm, trông tràn đầy cảm giác áp bức.
Cô không biết hôm nay mình là vũ khí, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt lạnh nhạt khẽ quét qua, tay vẫn đút vào túi Giang Cần không muốn lấy ra.
- Giới thiệu một chút, bạn cùng phòng của tôi, còn đây là bạn gái của cậu ấy.
Tào Quảng Vũ cười gian xảo, hống hách nói:
- Vừa rồi chúng ta đang nói tới chỗ nào rồi, hai người chỉ là hai cô gái bình thường đúng không?
Vẻ mặt của Khúc Nhã Đình và Thôi Mẫn biến sắc, đối mặt với gương mặt kia của Phùng Nam Thư, phần tự tin vừa rồi lập tức tán loạn rồi sụp đổ.
Khi định thần lại, họ chợt hiểu rằng “cô gái bình thường” vừa rồi của Tào Quang Vũ chỉ là một chiêu trò trì hoãn, chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này, “chát” đánh thẳng vào mặt họ.
Con gái trang điểm để trông xinh đẹp, nhưng nếu như trang điểm mà cũng không đẹp bằng người ta để mặt mộc thì tâm lý sẽ yếu đi một quãng.
Tâm địa của người này thật ác độc!
- Tớ đi xem Đinh Tuyết đã gọi món xong chưa, Thôi Mẫn, cậu cứ trò chuyện cùng mọi người trước đi.
- Ài, tớ nhớ ra mình cũng muốn ăn một món, chờ tớ một chút.
Nhìn hai người lấy cớ rời đi, Tào Quảng Vũ lập tức cười toáng lên, trong nội tâm cảm nhận được thoải mái vô tận.
Thật thoải mái, thật sự rất thoải mái.
Người ta thường nói “Người tranh một khẩu khí, phật đốt một nén nhang”, lão Tào cảm thấy thật sự sảng khoái, sướng đến mức như đang mở cờ ở trong bụng.
Giang Cần nhìn y như đang nhìn một tên đần, trong lòng tự nhủ niềm vui của Tào Quảng Vũ đúng là không hiểu nổi.
- Cậu cười cái gì vậy?
- Hai người không biết, trước khi hai người đến, hai cô gái này đã âm dương quái khí như thế nào đâu. nói Đinh Tuyết là cô gái bình thường còn ăn mặc quần quê mùa, tôi nói mấy cô ấy cũng bình thường thôi, các cô ấy còn định châm chọc tôi, kết quả hai người vừa vặn đi vào, hai con hàng này lập tức không dám nói tiếp nữa.
Sau khi Giang Cần nghe xong bèn chép miệng một cái:
- Chỉ như vậy? Thế này thôi cũng khiến cậu vui vẻ?
- Tôi đoán từ hôm nay trở đi, hai cô ấy sẽ không có tự tin như vậy nữa. tôi ghét nhất là dáng vẻ vênh váo tự đắc kia với Đinh Tuyết, không biết trang điểm sao? Đinh Tuyết nhà tôi có để mặt mộc cũng vẫn rất ok đúng không? Sau này hai người đó còn muốn chê ai đó là kiểu con gái phổ thông thì chắc chắn sẽ nhớ tới ngày hôm nay, sau đó ngậm miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận