Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 746: Tào Quảng Vũ đúng là phú nhị đại (1)

Lúc Hà Ích Quân còn muốn nói thêm gì nữa thì Tần Chí Hoàn lại đi tới:
- Giang tổng, Hà tổng, hai vị thấy thức ăn không tệ chứ?
Giang Cần gật đầu:
- Cảm ơn Tần tổng nhiệt tình chiêu đãi, thức ăn rất ngon.
- Vậy là tốt rồi, nếu Giang tổng không còn việc gì nữa thì mau trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nếu hồi trước Giang Cần nghe được những lời này thì chắc chắn hắn sẽ tức giận, thầm nghĩ mấy người lúc nào cũng giục tôi về nghỉ ngơi, bản thân lại lén đi karaoke tay vịn, rửa chân tay vịn nốt, xa lánh tôi, nhưng mà vào giờ phút này hắn lại không thể không phát cho Tần Chí Hoàn một tấm thẻ người tốt.
Anh, đúng là người hiểu được chuyện bạn tốt sẽ ghen.
Giang Cần chào tạm biệt với mọi người nhưng mới đi ra ngoài vài bước thì hắn lại nhận ra giờ mới là hai giờ chiều nên lại lộn lại:
- Tần tổng, tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút được không?
- Giang tổng cứ nói thẳng đi.
- Gần đây có thư viện hay viện bảo tàng gì không? Tôi đang định đi dạo, nhân lúc trời còn sàng để trau dồi thêm kiến thức bản thân.
Trong mắt Tần Chí Hoàn hiện lên bốn phần kinh ngạc, sáu phần thưởng thức:
- Có có, hay là như này đi, để tôi cho người sửa sang lại bản đồ một chút rồi lát bảo trợ lý gửi cho cậu sau.
- Cảm ơn Tần tổng, vậy tôi về nghỉ ngơi trước đây.
Thấy Giang Cần xua tay rời đi, lão Hà sửng sốt một chút rồi bắt đầu càng ngày càng thấy quá kỳ quái, thầm nghĩ mẹ nó không đi rửa chân thì cũng thôi đi, lại còn đi dạo thư viện, hay là tôi hiểu lầm cậu thật?
Khoảng hơn ba giờ chiều cùng ngày, Giang Cần nhận được bản đồ Tần Chí Hoàn gửi tới, hắn dạo quanh thư viện và bảo tàng ở phụ cận đến tối mới về khách sạn.
Sau khi ăn một bữa đơn giản dưới sảnh buffet khách sạn thì Giang Cần bắt đầu thu dọn hành lý cho chuyến bay ngày mai, trong quá trình này hắn gọi cho Phùng Nam Thư xác nhận suy đoán của bản thân một chút.
Dù sao thì Vạn Chúng với bất động sản Tần Thị đã thiết lập quan hệ hợp tác rồi, lỡ sau này xảy ra trò cười chỉ vì mình đoán sai thì cũng không tốt lắm.
Quả nhiên căn cứ vào sự xác nhận của tiểu phú bà thì Tần Tịnh Thu chính là dì của cô, cũng chính là vợ của em trai chủ nhà họ Phùng, không sai một ly.
Chậc chậc chậc, quả nhiên là giấu thân phận để kiểm tra bạn tốt mà, đúng là nhiều trò thật, cũng may mà mình thông minh cơ trí chứ làm sao người lớn có thể thích bộ dạng không bằng con chó thường ngày của mình được.
Thật ra lúc tiểu phú bà nghe được dì mình đi gặp Giang Cần thì cũng thấy khẩn trương, sợ dì đập tiền vào mặt Giang Cần để hắn đừng dây dưa đến cháu gái mình cũng chính là cô nữa.
Việc này cũng phải trách Tần Tịnh Thu, ai bảo đợt nghỉ hè bà ấy đã dùng những lời ấy để dọa tiểu phú bà đâu.
Đừng nghĩ là dùng ngữ khí đùa giỡn để nói thì người kia sẽ không để ý đến lời nói đó, tiểu phú bà xinh đẹp trắng trẻo ngây ngốc đã rơi vào tình bạn nhìn đâu cũng thấy sợ, huống chi cô cũng đã từng bị người ta bỏ rơi rồi chứ có phải không đâu.
- Tiểu phú bà, thật ra cậu vốn không phải mình.
- Mình là cậu. - Ngữ khí của Phùng Nam Thư cực kỳ kiên định quật cường.
Giang Cần hít sâu một hơi, thầm nghĩ cô yêu tinh nhỏ này biết quyến rũ người khác thật đấy:
- Giờ cậu đang làm gì vậy?
- Mình đang nằm trong chăn của cậu xem cậu mở họp.
Trong gia viên Hồng Vinh thành phố Tế Châu, Phùng Nam Thư quấn chặt lấy cái chăn, bên tai là điện thoại, trước mặt là video hội nghị được phát trên máy tính.
Vì lúc chạng vạng trời bắt đầu mưa nên là Giang Cần có thể nghe được vài tiếng sấm rất nhỏ từ trong ống nghe, nhưng nó không thể dễ nghe bằng tiếng hô hấp của tiểu phú bà được.
- Con người dì cậu cũng không tệ lắm đâu, không nói tới mặt khác, mình có thể cảm nhận được bà ấy thật sự quan tâm đến cậu.
- Giang Cần, sao dì mình lại muốn gặp cậu?
- Vì bà ấy nghe người ta nói rằng Phùng Nam Thư có một người bạn tốt đẹp như Phan An nên mới không nhịn được muốn xem thử xem thực hư thế nào, sau khi gặp thì thấy người bạn đó quả thật là rất tuấn tú, lại còn lễ phép khiêm tốn nữa nên bà ấy thích lắm, hai tay hai chân ủng hộ người bạn đó trở thành bạn tốt cả đời với tiểu phú bà nhà họ Phùng nha.
Giang Cần thuận miệng trả lời lại, vali trong tay càng ngày càng đầy.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh nói dài không dài mà ngắn cũng chả ngắn, hắn mới ở đây ba ngày đã không còn thời gian ở lại nữa rồi, vì thế sáng sớm ngày thứ tư hắn đưa Tôn Chí và Đặng Viện đi Hàng Châu.
Là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Vạn Chúng, đương nhiên việc ký hợp đồng rất quan trọng nhưng dù không có bất động sản Tần Thị thì Giang Cần cũng có cách giúp Hà Ích Quân làm Vạn Chúng phát triển lớn mạnh hơn.
Vậy nên mục đích chính trong những ngày lễ này vẫn là tiếp xúc với Alipay.
Sau khi lên xe, Giang Cần bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu mường tượng ra những cảnh tượng có khả năng xuất hiện trong hội đàm thương nghiệp lần này, chẳng hiểu sao lúc sau lại ngủ thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận