Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 692: Có cánh nên bay

Sau khi ông chủ Giang viết xong bản dự thảo, thương hiệu đầu tiên nghĩ đến chính là Gia Đa Cát.
Có lẽ các ông chủ ở Lâm Xuyên đều đã biết, Gia Đa Cát lấy được phương án quảng cáo do Giang Cần đích thân làm, dưới tình huống này, chắc chắn có rất nhiều người mong chờ vào biểu hiện sắp tới của Gia Đa Cát.
Giang Cần quyết định lấy Lưu tổng làm ví dụ điển hình cho kẻ có tiền ở Lâm Xuyên.
Nhưng mà chuyện trên đời này vô cùng trùng hợp, ông chủ Giang vừa mới có suy nghĩ này, sau đó liền nhận được điện thoại của Lưu Gia Minh.
- Giang tổng, thật tình xin lỗi. Tối qua tôi quá kích động, vẫn chưa nói rõ đã chạy đi luôn rồi, cậu xem bao giờ cậu có thời gian rảnh, chúng ta ăn một bữa cơm, bàn bạc chuyện phí lên kế hoạch.
- Lưu tổng khách sáo rồi, con người tôi thích kết bạn với những người cùng chung chí hướng, vừa bắt đầu đã nói chuyện tiền nong thì thô tục quá, không phải là phong cách của tôi.
- Tôi biết Giang tổng nhân nghĩa, điều kiện còn chưa bàn xong, đã trực tiếp nói ra kế hoạch rồi. Giang tổng càng như thế, tôi cảm thấy tôi càng phải cảm ơn.
Tối qua đúng thật là Lưu Gia Minh quá kích động, sau khi rời khỏi tiệc rượu thì trực tiếp về công ty, bắt đầu căn dặn thư ký gọi điện thoại cho người quen.
Đêm đó, ban lãnh đạo Gia Đa Cát nhân lúc đêm tối mà tăng ca, đưa ra vật liệu tuyên truyền hoàn toàn mới, còn xác định ý tưởng thiết kế bao bì mới, mãi tới khi bộ phận này làm xong việc, Lưu Gia Minh mới kịp tìm Hà Ích Quân hỏi số điện thoại của Giang Cần.
Thế là, bọn họ hẹn thời gian gặp mặt là bảy giờ tối nay, hai người gặp nhau ở Long Khải, mà Hà Ích Quân là người giới thiệu nên đi cùng.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cần cười nhẹ, trong lòng nghĩ Lưu tổng này gọi điện thoại thật là kịp thời, nếu không hắn tạo ra một Vương Lão Bảo, ông ta không phải là khóc thét sao?
Hắn đưa tay cầm lấy một tờ giấy trên bàn, gấp một cái máy bay giấy, ném ra ngoài cửa sổ.
Thật ra động tác này là thể hiện nỗi lòng lúc này của hắn, cưỡi gió bay đi, càng bay càng xa.
- Ấy, văn kiện quy định quản lý mới nhất của căn cứ khởi nghiệp tôi để trên bàn đâu rồi.
Đúng vào lúc này, giáo sư Nghiêm đẩy cửa bước vào, nhìn cái bàn trống trơn, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Từ kì nghỉ hè đi dùng ké điều hoà, lão Nghiêm không quay về nữa, dù sao tháng chín vẫn chưa qua hết, thời tiết vẫn rất khô nóng, cho nên phần lớn thời gian ông đều ở trong phòng làm việc này.
Buổi chiều hôm qua, ông tốn hết ba tiếng mới viết xong một phần quy định quản lý mới nhất cho căn cứ khởi nghiệp, vốn dĩ định hôm nay sẽ nhờ một sinh viên gõ thành văn bản, sau đó in ra phát đến mỗi phòng hoạt động, nhưng sao mới qua một đêm mà nó đã không cánh mà bay rồi?
Nghe thấy câu này, Giang Cần thu lại nụ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Giáo sư, thầy có tin nó có thể mọc cánh bay đi không?
- Nói linh tinh, mau qua đây tìm giúp tôi đi!
- Hay là chúng ta ra ngoài tìm đi? Em đoán khả năng tìm thấy ở trong phòng này là không lớn.
- Hôm qua tôi mới để trong phòng, sao có thể chạy ra ngoài được.
Tiếng loạt soạt cho thấy đang xảy ra một cuộc kiểm tra phòng vô cùng gắt gao. Giáo sư Nghiêm tập trung tìm kiếm, tựa như muốn lật tung cả phòng 208 lên vậy. Giang Cần run như cầy sấy, tự nhủ bản thân có nên nói thật hay không, vì tập tài liệu đó đã bị hắn biến thành máy bay rồi.
Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị mở lời, giáo sư Nghiêm đột nhiên vỗ trán như thông suốt ra chuyện gì đó:
- Hay là tôi chưa từng viết nó nhỉ?
Giang Cần: “?”
- Xem trí nhớ của tôi này, rốt cuộc tôi bị sao vậy? Có khi nào tôi đã mắc bệnh đãng trí tuổi già rồi không?
Giáo sư Nghiêm lẩm bẩm một hồi, cuối cùng thừa nhận là mình vẫn chưa viết, rồi lắc đầu rời khỏi phòng 208.
Giang Cần ngẩn người hồi lâu, tự dưng bị mất tự tin trước sự vỡ lẽ của giáo sư Nghiêm, hắn tự hỏi có phải mình chưa đem tài liệu xếp thành máy bay hay không? Nhưng cũng chỉ là sự tưởng tượng trong khoảnh khắc đó.
Giang Cần ho một tiếng, đi đến căn cứ khởi nghiệp, tìm kiếm một vòng ở lùm cỏ xanh bên ngoài.
Khi nhìn thấy một chiếc máy bay giấy xinh xắn đang lênh đênh trên vũng nước, Giang Cần rơi vào trầm tư. Thôi coi như chưa thấy gì vậy, chính giáo sư Nghiêm cũng đã thừa nhận ông chưa từng viết rồi kia mà.
Giang Cần tức khắc đem lương tâm bỏ bụng, sau đó quay đầu rời đi, bỗng thấy bóng dáng một cô gái phi xe đạp điện lao vun vút.
Cô mặc một chiếc quần yếm rất đỗi nữ tính, phối với áo sơ mi trắng, thắt chiếc nơ màu đen trên cổ áo, đôi mắt cô long lanh ngấn nước, mái tóc tung bay trong sắc trời xanh sau cơn mưa, gương mặt biểu lộ vẻ lạnh lùng như một cô gái khó gần vừa giàu lại vừa xinh đẹp.
Phùng Nam Thư định đi sạc điện cho chiếc xe màu hồng của mình, còn tiện mua một đống hoa quả và đồ ăn vặt để khen thưởng cho phòng 208, giống như đang gánh vác trách nhiệm của một bà chủ vậy.
Tô Nại và Lộ Phi Vũ đon đả ra đón bà chủ về, rồi còn đi tranh giành hoa quả nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận