Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 422: Quà khai giảng cho tiểu phú bà (1)

Lúc Đổng Văn Hào đang suy nghĩ vẩn vơ thì Giang Cần thấy được y, sắc mặt hắn cứng đơ lại ngay lập tức.
- Lão Đổng, anh vào đây từ bao giờ vậy?
Đổng Văn Hào ho khan một cái:
- Tôi mới đến thôi ông chủ, trang web có lỗi gì à?
- Đúng rồi, bị mất một phần số liệu nhưng mà cũng không quá quan trọng đâu.
Giang Cần nhẹ nhàng bâng quơ nói qua chuyện này.
- Vậy… Bị mất thì bây giờ phải làm sao?
- Trừ lương Tô Nại thôi chứ sao.
Giang Cần phát hiện ra Tô Nại đang nghiến răng nghiến lợi với mình, mặt hắn đen lại:
- Nhìn gì mà nhìn? Thứ cô đánh mất là một phần di sản văn hóa phi vật thể vĩ đại đấy!
Tô Nại cũng gầm lên ngay lập tức:
- Trừ thì trừ đi!
- Được rồi, cô cũng không cần phải thối lại, mau đi kiểm tra lại Multi-group đi, mai là chính thức online rồi đấy, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì tôi không trừ lương cô nữa.
Sáng sớm hôm sau, sinh viên đã lục tục tiến vào trường học, mà Multi-group cũng chính thức mở lại, khôi phục lại dịch vụ online ngày ba bữa một lần.
Giang Cần thoát ẩn thoát hiện như ma ở các ký túc xá vài lần để kiểm tra, nhìn dáng người tiêu sái đội mũ vàng khè mà vui trong lòng.
Vẫn là đi học lại tốt nhất, sinh viên nào cũng có tiền tiêu, mà họ có tiền tiêu thì hắn có để kiếm rồi.
Hơn nữa vừa ăn tết xong, đa số sinh viên có tiền rủng rỉnh trong tay.
Giang Cần cảm thấy tuy bây giờ số tiền mừng tuổi ấy vẫn là của người khác, nhưng hai ngày nữa thôi, là thành tiền của hắn ngay ấy mà.
Có một câu danh ngôn nói rất đúng, không có bất cứ sinh viên nào có thể có được tiền mừng tuổi, tiền tiêu vặt và phí sinh hoạt, bọn họ chỉ là những người bảo quản tạm thời cho Giang Cần mà thôi.
- Câu danh ngôn này thật tuyệt, chỉ tiếc là không thể nói ra ngoài được.
Giang Cần đi ra khỏi ký túc xá của Khoa Xây dựng, đón lấy ánh nắng tươi đẹp đi về phía siêu thị học viện.
Vừa khai giảng học kỳ mới nên sẽ không có quá nhiều đơn hàng online lớn, tuy nhiên siêu thị học viện thì chưa bao giờ ế ẩm, đặc biệt là giấy vệ sinh, phòng nào cũng phải đi mua thêm giấy vệ sinh hết, thế là cứ tới đây dạo một vòng là giải quyết được các vấn đề cơ bản trong khi đợi dịch vụ mua hàng online khôi phục lại rồi.
- Lâu rồi không gặp nha, bà chủ Tưởng.
- Giang tổng đúng là chẳng chịu ngồi yên bao giờ, vừa mới khai giảng mà đã đi giám sát công việc rồi hả?
Bà chủ Tưởng thấy Giang Cần vào cửa thì cũng mong chờ nhìn về phía cửa mãi, kết quả năm giây sau chưa thấy ai tiến vào mới tiu nghỉu không nhìn nữa, cảm xúc chờ mong tan thành mây khói ngay lập tức.
Cái điểm yếu xinh đẹp đến quá đáng nhà Giang tổng không đi cùng sao?
Thế thì xong rồi, lần này đừng mơ có thể lừa được một cắc của hắn.
- Doanh số bán hàng online hôm nay thế nào rồi?
- Ít hơn doanh số bán hàng trực tiếp khoảng 40%. - Bà chủ Tưởng nói.
Giang Cần gật đầu:
- Tình huống bình thường thôi, mới đi học lại mà, mọi người đi ngang qua thứ gì là có thể mua về ngay nên doanh số bán hàng online thấp hơn chút cũng bình thường, cơ mà đến mai là lại khôi phục về doanh số như năm ngoái thôi.
- Giang tổng lại đang nhăm nhe tiền mừng tuổi của tụi sinh viên à? - Tưởng Chí Hoa nói toạc ra thiên cơ.
- Bậy nào, trong lòng tôi chỉ có niềm khao khát được phục vụ các bạn học thôi, chỉ là trong lúc phục vụ người khác thì tiện nuôi béo bản thân luôn.
Tưởng Chí Hoa nghe xong thì tê hết cả da đầu, thầm nghĩ người có thể nói ra những lời này, kiểu gì cũng có thể trở thành hạc trong bầy gà, bởi vì ngay cả bản thân đều lừa gạt không chút áy náy thế này thì…
- Phải rồi, Giang tổng có muốn mua một đôi cốc tình nhân nữa không? Tôi mới nhập hàng mới về đấy, còn đẹp hơn cái hôm trước nữa.
Giang Cần liếc cô ả một cái:
- Cốc tình nhân cái gì? Tôi không biết và cũng chưa từng mua.
- Cặp cốc cậu mua trước đêm Giáng sinh đó, đúng là quý nhân thường hay quên mà.
- Làm sao có chuyện đó được, hôm đó tôi còn không gặp cô. - Nói về độ cứng miệng thì Giang Cần nhận số hai đố ai dám nhận số một.
Tưởng Chí Hoa cho rằng hắn không muốn tiêu tiền, thế là nhanh nhảu chêm vào một câu:
- Đã lâu không gặp bạn gái mà nếu mua quà tặng khai giảng cho cô ấy thì kiểu gì cô ấy cũng vui.
Giang Cần giả vờ không nghe thấy, rút đại hai cái xúc xích ra từ giá đồ ăn vặt:
- Cái này ngon không?
Khóe miệng Tưởng Chí Hoa run nhẹ lên, thầm nghĩ đã không lừa được tiền của hắn rồi mà giờ còn đang bị hắn lừa lại:
- Đồ không đáng tiền thôi mà, Giang tổng muốn ăn thì cứ lấy đi.
- Vậy tôi không khách sáo nữa nhé.
Giang Cần cầm xúc xích vẫy vẫy tay chào tạm biệt, rồi xoay người đi về căn cứ khởi nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận