Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 324: Muốn ra khỏi cửa thì đưa một trăm đây (3)

- Ông chủ, không phải báo cáo cho giám đốc Nhạc luôn là xong rồi sao? Cần gì phải nhờ bảo vệ giữ xe? - Đổng Văn Hào khó hiểu hỏi.
- Nếu mách Nhạc Trúc thì rất có thể bọn họ sẽ lấy cớ là quên mang tiền, song lại vội đi giao hàng nên mới mượn chúng ta một trăm tệ, chỉ là ăn nói vụng về nên chưa nói ra là mai đưa hàng tới sẽ trả lại sau. Tên đó giải thích như vậy sẽ khiến người khác nhìn vào thấy chúng ta hẹp hòi, nhưng nếu giữ xe lại thì đến lượt bọn họ cầu xin chúng ta rồi.
Da đầu Đổng Văn Hào đã tê rần:
- Thật hay giả vậy?
- Tôi gặp quá nhiều kẻ như vậy rồi, bọn họ chỉ có một kịch bản đó thôi, tên đó cược chúng ta không dám báo lên trên, nếu tên đó cược thắng thì một trăm tệ kia sẽ vào tay gã.
Giang Cần nhìn thoáng qua điện thoại, thấy vẫn là trưởng phòng Trương gọi tới nên lại cúp máy một lần nữa.
Tới lần thứ năm hắn mới nhận cuộc gọi, mở loa ngoài ra thì nghe thấy giọng nói khiêm tốn lễ phép của trưởng phòng Trương.
- Ngại quá Giang tổng, vừa nãy tôi có nghe Mã Lượng nói là cậu ta vay ngài một trăm tệ tiền xăng phải không?
- Không không không, bảo vay thì khách sáo quá, đó là tiền tôi hiếu kính anh Mã mà.
Giang Cần nhe răng cười rồi đưa mắt ra hiệu cho Đổng Văn Hào, y biến sắc ngay lập tức, thầm nghĩ quả nhiên như ông chủ nói, bọn họ nhất quyết là chỉ vay thôi, đúng là không có liêm sỉ mà!
- Giang tổng đùa vui quá. Chuyện là như này, chiếc xe đó của chúng tôi thật sự không còn xăng nữa, mà Mã Lượng lại quên mang tiền, thật sự không còn cách nào khác nên mới phải vay ngài, chỉ là cậu ta ăn nói vụng về nên mới không nói rõ ràng được.
- À hóa ra là vay à, thế thì cũng không cần trả tiền đâu, anh làm cho tôi hai cái biểu ngữ là được, viết là xe của trung tâm thương mại Vạn Chúng chuyên giao hàng cho trang web Multi-group, thề đúng tám giờ mỗi ngày sẽ có mặt còn nếu sau tám giờ xe sẽ hỏng, có được không?
- Hả? Nhưng phòng an ninh muốn thu một trăm tệ mà.
Giang Cần càng cười xán lạn hơn:
- Bảo vệ đòi tiền thì liên quan gì tới Giang Cần tôi?
- Nhưng mà…
- Trưởng phòng Trương à, tiền cũng không phải là anh mượn, anh cần gì lo lắng như vậy? Ai mượn thì người đó trả, anh tiếp tục tấu nhạc tiếp tục múa là được. Hơn nữa Tiểu Mã ca đến trễ một tiếng, tôi cũng có nói cái gì đâu? Cả giám đốc Nhạc và Hà tổng đều chưa biết chuyện đêm nay, nhưng tôi sẽ không nói ra, miệng của tôi luôn có chừng mực.
- Tôi biết rồi, cảm ơn Giang tổng.
- Không cần khách khí, hy vọng tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Giang Cần cúp điện thoại, trả lại di động cho Đổng Văn Hào:
- Ngày mai lúc giao hàng lại đến một chuyến, nhìn xem Tiểu Mã ca ta có còn kiệt ngạo bất tuân như hôm nay hay không.
Đổng Văn Hào nhét điện thoại vào túi:
- Thật sự không cần nói cho giám đốc Nhạc sao?
- Chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, không cần thiết. Hai bên vẫn còn hợp tác, cũng không thể đắc tội với người khác, chỉ cần cảnh cáo một chút là đủ rồi.
- Cứ cảm thấy không được hả giận.
Đổng Văn Hào vừa nghĩ tới tên đầu trọc kia liền nhe răng trợn mắt:
- Mẹ nó chứ, nếu như hôm nay chỉ có tôi, tôi thật sẽ là bị gã ta chơi một vố.
Giang Cần nhấp ngụm trà sữa:
- Nếu gã ta muốn tiền mua thuốc lá, anh trực tiếp tố cáo thì sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu gã ta nói muốn tiền xăng, thì anh phải cảnh giác. Đây nhất định là một tội phạm chuyên nghiệp, trước đây đã làm chuyện này không ít lần.
- Gã ta còn từng dùng chiêu này lừa gạt người khác?
- Đương nhiên, lái một chiếc xe sắp hết xăng đến giao hàng, há mồm đòi tiền xăng, thuần thục như vậy, vừa nhìn đã biết ngựa quen đường cũ.
Đổng Văn Hào hít sâu một hơi, vừa uống trà sữa vừa rơi vào trầm tư.
Trước đây y cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp, như thế nào hiện tại lại khắp nơi đều là hố sâu.
Nếu không phải có ông chủ dẫn dắt, thì chỉ trong hơn ba tháng ngắn ngủi này, bọn họ đã lọt không biết bao nhiêu hố rồi.
Nhất là khi nghiệp vụ của bọn họ bắt đầu tiếp xúc với người trong xã hội, loại cảm giác này đặc biệt rõ ràng, luôn luôn có loại cảm giác như đi trên phiến băng mỏng, phảng phất ngay cả lời nói của người khác cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Nói cách khác.
Nếu toàn bộ quá trình không có người như ông chủ theo dõi, thì rất có thể, bọn họ đã bị người ta lột sạch quần áo ở một khâu nào đó rồi.
Ngôi sao học tập, quảng cáo Thịnh thị, quảng bá Khoa học Kỹ thuật, chọn địa điểm cho quán trà sữa, thỏa thuận đăng ký, giao hàng Vạn Chúng.
Ông chủ là như vậy, nhảy điên cuồng trên mặt đất đầy rẫy những cái bẫy vô hình sao?
Đổng Văn Hào có cảm giác da đầu tê dại, miệng nhịn không được phát ra âm thanh "suỵt".
Bạn cần đăng nhập để bình luận