Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 132: Các cậu yêu nhau yêu cả cửa tiệm?

- Chưa từ nghe qua chuyện mua vài ly trà sữa mới được xem là yêu nhau đấy, Thục Linh, khái niệm về tình yêu của cậu quá hạn hẹp rồi.
- Tôi cũng đâu có nói trà sữa là đại diện cho tình yêu đâu, nhưng ngay cả trà sữa cũng không mua, thế thì yêu đương còn có ý nghĩa gì nữa, đúng không nào?
Trong lúc nói chuyện, Phòng Tiểu Tuyền đã bưng bốn ly trà sữa qua, lúc cô nhìn thấy Phùng Nam Thư có hơi sững sờ, lập tức gọi vang một tiếng bà chủ. cô biết Phùng Nam Thư là sinh viên, cảm thấy chắc là Phùng Nam Thư đưa bạn cùng lớp đến làm khách cho quán.
Phạm Thục Linh bỗng im bặt, trong ánh mắt lóe lên sự ngỡ ngàng, não vẫn chưa phản ứng kịp.
Bà chủ?
Cách gọi này cổ hủ quá.
- Sao cô ấy lại gọi cậu là bà chủ?
Cao Văn Tuệ mặt đầy kinh ngạc hỏi.
Phùng Nam Thư lạnh lùng nói:
- Giang Cần mua cho tôi đấy.
Trương Tân Vũ ở bên cạnh cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt.
- Bạn học Phùng, trà sữa là tôi mua chứ, ban nãy tôi đi gọi nước cậu không nhìn thấy sao?
- Tiệm trà sữa là Giang Cần mua cho mình.
Phùng Nam Thư ngồi nghiêm chỉnh, coi trời bằng vung, gương mặt lạnh lùng.
- Tiệm trà sữa nào?
- Chính là tiệm này.
Phạm Thục Linh và Cao Văn Tuệ hai mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Trương Tân Vũ, ba đôi mắt cùng lúc trừng lớn. cả quá trình chưa đến năm giây, sau đó bọn họ mới phản ứng kịp câu nói ban nãy có ý nghĩa là gì, nhưng bộ não lại như muốn hôn mê sâu, cảm thấy câu nói vừa nãy chỉ là lời mê sảng của Phùng Nam Thư.
Trà sữa, tiệm trà sữa, chỉ thêm có một từ, nhưng ý nghĩa đã khác xa như trời với đất.
- Tiệm trà sữa này là Giang Cần mua cho cậu? Bây giờ cậu là bà chủ của tiệm này?
Ánh mắt Cao Văn Tuệ sáng lên hỏi.
Phùng Nam Thư mặt không biểu cảm gật đầu:
- Đây là quà dành cho bạn thân nhất.
- Tình yêu của cách cậu đã đến cấp bậc này rồi sao? Không tặng trà sữa, tặng tiệm trà sữa? Mé ơi!
- Nam Thư, cậu bảo là cả tiệm này á?
Phạm Thục Linh vẫn cảm thấy khó tin.
Cao Văn Tuệ nhíu mày:
- Cậu không nghe thấy ban nãy nhân viên tiệm này gọi cậu ấy là bà chủ sao? Điều này còn chưa rõ ràng à, nói vậy thì, Nam Thư là bà chủ, thế Giang Cần thì là gì?
Phùng Nam Thư với gương mặt không cảm xúc tiếp lời:
- Cậu ấy chỉ có thể làm lão bản nương thôi.
Trương Tân Vũ quay người, cảm thấy mình không thể ngồi ở đây được nữa rồi.
Kỳ quái thật, sao mình lại muốn rời khỏi đây vậy?
Y vẫn luôn kiếm tìm cơ hội nói chuyện với Phùng Nam Thư, để cô biết được y ưu tú như nào, bây giờ khó khăn lắm mới có thể ngồi cùng cô, sao bỗng nhiên lại muốn rời khỏi đây nhỉ?
Ồ, chắc là do hôm nay trời quá nóng, băng ghế phơi ngoài nắng có hơi bỏng, màu đen vốn hấp nhiệt mà, huống chi trong thời tiết mùa hè. ban nãy lúc ngồi xuống không chú ý, giờ ngồi lâu mới cảm nhận được mùi thịt mông nướng, khó chịu ghê.
Trương Tân Vũ mím chặt đôi môi thô ráp, não như lâm vào một lũng lầy, hốt hoảng uống một hớp trà sữa, rơi vào trầm mặc.
Và đương nhiên, Phạm Thục Linh cũng im lặng rồi.
Cô nhìn phía đối diện tiệm Hỉ Điềm, tên tiệm có nghĩa là hạnh phúc ngọt ngào, biểu cảm của cô dần trở nên phức tạp.
Phùng Nam Thư có tiền cô biết, nhưng Giang Cần...
Cô bỗng có cảm giác hít thở không thông.
Cô cho rằng tình yêu là phải mua ly trà sữa ngọt ngào, nhưng tình yêu của người ta họ mua cả một tiệm trà sữa, còn cô ở đây khoe khoang con trai mua trà sữa cho con gái tốt như thế nào, kết quả cả tiệm đều là của người ta, đúng là trí mạng mà.
bỗng nhiên Phạm Thục Linh hiểu ra, có một số chuyện mình không có tư cách nhúng tay vào.
Bản thân mình vẫn chưa đến trình độ như người ta, hoàn toàn lại dùng con mắt hẹp hòi để suy đoán, kết quả đoán được lại chẳng có ai ngoài mình tin, ở trong mắt người khác lại chỉ là trò cười.
Nhưng mà vẫn tốt, tình cảnh im lặng này kéo dài không lâu, Trương Tân Vũ nhận được một cuộc điện thoại, coi như phá vỡ khung cảnh gượng gạo này.
- Kia… phòng ký túc của mình đột nhiên xảy ra chút chuyện, mình về trước, mình là trưởng phòng, có vài chuyện mình không có mặt thì không xử lý được.
- Này, cậu vẫn chưa uống hết trà sữa kìa!
Trương Tân Vũ hình như không nghe thấy, cầm lấy điện thoại phóng ra ngoài, kết quả trên đường đụng phải Giang Cần mới tan học, sau đó y có chút khó thở, bước chân nhanh hơn mất phần.
Giang Cần sờ cằm, trong lòng nghĩ sao biểu cảm của tên này có chút quen mắt nhỉ?
Ồ đúng rồi, Tào Quảng Vũ khi bị người ta bơ, hình như biểu cảm cũng giống như vậy.
Lúc này Cao Văn Tuệ nhìn thấy Giang Cần, giơ tay vẫy vẫy:
- Giang Cần, Phùng Nam Thư nhà cậu ở chỗ này nè!
- Ồ, đến uống trà sữa à? Uống đi, tôi không qua đó trang bức đâu, gầy đây trang bức phát chán rồi. bên tôi còn có chút chuyện, đi trước nhé.
Giang Cần vẫy tay xem như trả lời, nhưng lo lắng cuộc thi hoa khôi online, nên không qua đó, quay đầu đi đến căn cứ khởi nghiệp ở đường học viện số hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận