Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 486: Giang Cần biết trèo cây nhất (2)

Tiết Hồng Anh mỉm cười, bỗng nhiên chuyển mục tiêu công kích.
Nghe thấy câu này, Giang Cần tê hết cả da đầu, ngọa tào, thiếu chút nữa là quên Tiết Hồng Anh cũng là một bà chúa đẩy thuyền.
Hỏi tiểu phú bà ở trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác gì tuyên bố 'Xê-Pê', còn là thầy cô nữa chứ, đây là công khai phá hoại tình bạn của người khác!
Mà nghe được Tiết Hồng Anh đột nhiên phát huy, Cao Văn Tuệ ngồi bên cạnh rõ ràng càng phấn khích hơn, suýt nữa đã không nhịn được mà vỗ tay.
Phùng Nam Thư nhìn thoáng qua gấu chó:
- Giang Cần giỏi nhất là trèo cây.
- Leo cây à, tiếc quá, trong cuộc thi thể thao của chúng ta không có môn này.
Tiết Hồng Anh lắc đầu tiếc nuối:
- Dù sao sự tình chính là chuyện như vậy, mong mọi người tích cực đăng ký, việc này giao cho lớp trưởng phụ trách nhé.
Lữ Quang Vinh gật đầu:
- Cô Tiết nói đúng, Tưởng Điềm em phụ trách việc này đi.
- Dạ thưa thầy.
Đúng vào lúc này, Cao Văn Tuệ bỗng nhiên giơ tay lên:
- Cô, cô ơi, em có việc muốn tìm ạ.
Tiết Hồng Anh quay đầu nhìn về phía cô ấy:
- Là chuyện về cuộc thi thể thao hả?
- Không, em có tư liệu ảnh mới.
Ánh mắt Tiết Hồng Anh sáng lên, lập tức thản nhiên ho khan một tiếng:
- Được, Văn Tuệ, em theo cô vào văn phòng một chút.
- Dạ cô.
Cao Văn Tuệ mặt mày hớn hở đi theo vào văn phòng.
“Mẹ nó, hai lão thần ship 'Xê-Pê' này làm sao lại về chung một đội rồi?”
Giang Cần cảm thấy thần kỳ, thầm nghĩ ngay cả 'Xê-Pê' cũng có tổ chức? Chẳng trách Cao Văn Tuệ luôn thích chụp ảnh cho bọn họ, có thể tôn trọng đương sự một chút hay không trời.
Hắn đứng lên, vỗ vỗ Nhâm Tự Cường đã hai mắt lim dim, sau đó đưa tiểu phú bà đến căng tin ăn một bữa.
Đến buổi chiều, Giang Cần đi tới 208, gọi Ngụy Lan Lan, mang đủ tư liệu, đến Cục Công thương đăng ký công ty.
Văn kiện từ trường học đã xin xong, văn phòng làm việc cũng đã có, hơn nữa hôm nay là thứ Hai, Cục Công thương cũng đi làm, một cái quy trình là chuyện chỉ mất vài phút.
Hơn nữa hiện tại hắn có chỗ dựa là Đại học Lâm Xuyên, lại có chủ thể kinh doanh đã trưởng thành, không thể có hiện tượng mắc kẹt không cho.
Chờ sau khi ra khỏi Cục Công thương, Giang Cần một lần nữa trở lại 208, tuyên bố tin tức tốt này cho tất cả mọi người.
- Các vị, Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ Thông tin Multi-group chúng ta đã chính thức thành lập.
Tô Nại mở to hai mắt:
- Ông chủ, cậu thật sự đi đăng ký công ty?
- Đúng vậy, sau này ngoại trừ sinh viên làm thêm, mọi người lại có thêm một thân phận xã hội, là loại có thể viết vào lý lịch nhân sinh. - Giang Cần nói xong liền nhếch khóe miệng.
Đổng Văn Hào không giấu được sự kích động:
- Phi Vũ, tôi vui quá, cậu mau cởi quần áo ra ngoài trần truồng chạy hai vòng đi.
- Đổng ca, anh muốn chạy thì tự mà chạy, tôi không có sở thích đặc thù này.
Trong lúc nói đùa, tiếng cười nói trong phòng không ngừng vang lên.
Từ làm thêm đến khởi nghiệp, điều này tuy là giấc mơ của những sinh viên đại học như bọn họ, nhưng dù mơ mộng đến đâu cũng không thể bằng việc thực sự thành lập công ty. Bởi vì từ trường học đến xã hội, mặc dù chỉ là một bước, nhưng lại có thành tựu rất khác nhau.
Mẹ nó, dù còn đang đi học nhưng tôi đã trở thành giám đốc của một công ty rồi, con mẹ nó tìm ai nói lý lẽ đây?
- Mọi người, im lặng một chút.
Giang Cần vỗ vỗ tay:
- Việc thành lập công ty cũng đồng nghĩa với việc những thử thách mới sẽ bắt đầu, từ Multi-group đến cửa hàng, quảng bá toàn thành phố, thu hút khách hàng từ các tỉnh khác. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, hy vọng mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng.
Vì giấy phép kinh doanh vẫn chưa được cấp và văn phòng cũng chưa được trang trí xong, hơn nữa Giang Cần cảm thấy việc thành lập công ty cũng không có gì đáng để tuyên truyền rầm rộ, vì thế hắn định tổ chức một bữa tiệc nhỏ, dẫn mọi người trong công ty đi ăn lẩu ở phòng 207.
- Chúng ta còn nguyên liệu nấu ăn không?
Giang Cần hỏi một câu.
Ngụy Lan Lan đứng dậy lục lọi tủ lạnh do Trương Bách Thanh tài trợ:
- Chỉ còn lại một hộp thịt dê.
- Văn Hào, anh đi mua thêm chút về đi.
- Ông chủ, đừng để lão Đổng đi, lão Đổng mấy ngày nay rất mệt mỏi, để cho Phi Vũ đi đi.
Tô Nại đẩy mắt kính xuống nói, hiện tại cô là một trong ba giám đốc cấp cao nhất ở đây, chỉ huy Lộ Phi Vũ là hợp lý hợp pháp.
Nhưng Giang Cần lại có chút bất ngờ, thầm nghĩ nữ lập trình viên này thế mà đã học được cách quan tâm người khác:
- Được rồi, vậy để Phi Vũ đi, đi nhanh về nhanh.
- Oke ông chủ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Đổng Văn Hào có chút ngơ ngác:
- Hình như hôm nay tôi có làm gì đâu, mệt chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận