Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 122: Mâu thuẫn

- Tiểu Cao, thực ra cậu không hiểu rõ, nếu như kết quả cuối cùng chọn ra một người duy nhất làm hoa khôi, mà người ta còn không đẹp bằng bạn cùng kí túc của cậu, lúc ấy trong lòng cậu không cảm thấy đã hơn à?
Cao Văn Tuệ thử cảm nhận, sau đó nhíu mày:
- Đó là mừng thầm, nhưng mà chả có ai biết cả, cho nên không được tính là thỏa mãn!
Lúc này Phạm Thục Linh đột nhiên quay đầu qua:
- Giang Cần, cái người hoa khôi đang dẫn top đầu Sở Ti Kỳ kia có phải bạn gái cũ của cậu không?
- Hả?
- Hôm nọ ở phố Nam, nhìn thấy cô ấy với Hồng Nhan xếp thứ ba cãi nhau vì cậu, cậu lúc ấy cũng ở đó.
Giọng của Phạm Thục Linh có hơi lớn, hoặc có thể là cô ta cố ý như vậy, dẫn đến những sinh viên nam của lớp Tài chính 4 đều quay đầu soàn soạt liếc nhìn Giang Cần, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nghiến răng ken két.
Thiếu nữ đẹp nhất suốt ngày dính lấy cậu cũng thôi đi, làm sao cả nữ thần hot nhất khoa Luật cũng có quan hệ với cậu hả?
Tên doge này đang làm gì đây, cậu đang chơi cái trò sưu tầm nhân vật mới ra sao?
Cậu ta dựa vào gì chứ?
Bắt đầu từ Phùng Nam Thư bắt chuyện với cậu ta, tất cả sinh viên nam ở đây cùng thắc mắc một câu hỏi.
Nếu cậu nói Giang Cần đẹp trai, ừ thì có đẹp trai thật, nhưng người đẹp trai hơn cậu ta không phải là không có, sao mà những nữ thần băng lãnh vừa gặp cậu ta đã biến thành như thế này?
Mà lúc này Giang Cần mới dần dần hiểu ra, bảo sao hôm ấy Phạm Thục Linh ngồi ăn cơm sắc mặt không tốt lắm, địch ý rất lớn, hóa ra còn có nguyên nhân xâu xa như vậy.
- Hôm ý chỉ là bữa cơm với những người bạn mà thôi.
- Tra nam!
trong lúc nói chuyện, phía bên phải khán đài đột nhiên xảy ra một trận hỗn loạn, một chai nước khoáng bị ném lên, nện vào vách tường chắn sau khán đài, lập tức vang lên một tiếng to.
Thấy vậy, những người ngồi đó đều quay sang nhìn, phát hiện có bốn sinh viên nam đang đánh nhau, bên cạnh còn có một cô gái đang gào, mà những sinh viên nam ngồi bên cạnh bọn họ cũng trừng mắt, có vẻ nóng lòng muốn thử.
Ban cán bộ phụ trách duy trì trật tự của Hội Sinh viên vừa hét “Dừng lại”, vừa vội vàng lao đến.
- Xảy ra chuyện gì?
- Sinh viên nam khoa thiết kế chiếm chỗ ngồi của bọn em, còn xô đẩy những người trong khoa, một bạn nữ khoa em tay vung tay loạn xạ, cào nát khuôn mặt sinh viên nam của khoa Thiết kế rồi.
Giang Cần đứng dậy đi ra ngoài, kết quả bị Phạm Thục Linh nhìn thấy:
- Cậu đi đâu, chuyện ban nãy còn chưa nói rõ đâu!
- Tôi đi tè, cậu đi cùng không?
- Cút!
Giang Cần nhe răng cười, men theo lối đi dưới khán đi đi ra ngoài, lối vào nhà vệ sinh ở phía sau nơi đánh lộn, hắn chen qua hai lần đều không chen qua được, đành bất lực đứng sang một bên chờ.
Cùng lúc đó, một sinh viên nữ buộc tóc đuôi ngựa của khoa Thiết kế đứng giữa mắng to, kiên quyết muốn Học viện Tài Chính xin lỗi trước, Chu Phượng và mấy anh chị trong ban cán sự cũng tranh luận mạnh mẽ, chỉ là giọng của họ còn không to bằng một mình người ta.
Nhưng rất rõ ràng, bất kể giọng ai to thế nào, thì khoa Thiết kế và Học viện tài chính không một ai bằng lòng xin lỗi trước.
Đùa chứ, đây là đại hội kiểm duyệt, xung quanh các tân sinh viên đều đang nhìn, nếu như cán bộ của Hội Sinh viên đều phải cúi đầu xin lỗi trước khoa khác, vậy sau này bọn họ còn đâu là uy nghiêm nữa, làm sao mà triển khai công tác với sinh viên.
- Các người chiếm chỗ của khoa bọn tôi trước, tất nhiên phải xin lỗi trước!
- Chiếm chỗ là không đúng, như khoa các cậu ra tay đánh người trước, bảo xin lỗi trước á còn lâu!
- Khoa Thiết kế các cậu không biết nói lí à?
Mắt thấy hai bên lại sắp sửa lao vào nhau, Giang Cần không nhịn được nữa nói:
- Đủ rồi, có thể thôi cãi nhau được không, mẹ nó tôi sắp tiểu ra quần rồi, chuyện nhỏ ti tí như thế này đáng để cãi nhau không?
Nghe thấy giọng nói của hắn, hai người của Hội Sinh viên đều quay đầu nhìn hắn.
- Một thằng con trai đi chiếm chỗ của khoa người ta? Mông câu to đến thế à, chỗ của Học viện thiết kế không đủ cho cậu ngồi à? Thật có tiền đồ đấy, các cậu xin lỗi người ta trước đi!
Nghe thấy câu này của hắn, cán bộ Hội Sinh viên của Học viện Tài chính không khỏi nhíu mày, lời Giang Cần nói quả thực có đạo lý, nhưng mà đối phương không nhịn được “động thủ trước”, chỉ riêng điểm này là đã làm càn làm bậy, chắc chắn không có khả năng xin lỗi bên ấy trước.
Quả nhiên, sinh viên nam bị cào kia ngay cả một chút ý định xin lỗi cũng không có, thậm chí có nổi giận đùng đùng mắng người ta.
Giang Cần nhíu mày, nhìn cô nàng cán bộ đang buộc tóc đuôi ngựa của khoa Thiết kế nói:
- Tuyết Mai, đuối lý thì nên thừa nhận, bất kể là trong công việc hay trong học tập đều nên như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận