Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 411: Anh họ, em thấy chị dâu rồi (1)

- Giang Cần có tiền đồ sáng lạn thiệt chứ.
- Có ai bảo không đâu, nghe thằng bé nói Ngôi sao học tập lợi hại hơn Sinh viên ba tốt nhiều, cả khoa mới có một người thôi đấy.
- Đại học cũng không giống cấp ba ở quê mình, sinh viên ở đó xuất thân từ khắp cả nước chứ đùa, có thể nhận được thưởng ở đại học chắc chắn phải giỏi lắm lắm.
- Hóa ra thứ em thấy hôm đó không phải ảo giác…
- Em thấy gì cơ?
- Hôm 29 tháng Chạp em đi viếng mộ tổ tiên, thấy có một phần mộ ở phía xa bốc khói.
- Ghê vậy, thế đúng là hiện tượng lạ ngàn năm có một rồi.
Bạn bè người thân cứ thở ngắn than dài mãi, thầm nghĩ lần này ăn tết lại còn học được một sàng khôn luôn, thấy được cả Ngôi sao học tập.
Giang Cần nhìn phòng khách dần trống trải bỗng rơi vào trầm tư, hắn cũng không thể ăn mày quá khứ, bú mãi cái danh Ngôi sao học tập này cả đời được, phải không?
Nửa năm sau, kiểu gì cũng thành ba đồng một mớ Ngôi sao học tập.
Sau này về trường vẫn nên đốc thúc Tưởng Chí Hoa tổ chức thêm nhiều cuộc thi để bổ sung chút danh hiệu thôi.
Thật ra những cái cúp như vậy chỉ cần đặt hàng ở công ty quảng cáo Thịnh Thị là một giây sau bạn đã có thể nhận được một xe tải toàn cúp là cúp, hơn nữa chẳng có cái nào giống cái nào, để mỗi năm có thể lôi ra một cái, những chung quy lại thì đó cũng không phải sự thật.
Giang Cần theo đuổi con đường thành thật giữ chữ tín, không phải giải thưởng do chính tay mình đạt được thì hắn sẽ không khoe ra.
“Giang thiếu gia, đại tiểu thư đã tới nơi rồi, xin cứ yên tâm.”
“Giang Cần, mình về đến nhà rồi, có hơi đói bụng một chút.”
Lúc Giang Cần đang thu dọn ly giấy trên bàn thì bỗng nhận được hai tin nhắn, một cái của chú Cung, một cái đến từ QQ của Phùng Nam Thư.
Tin nhắn của chú Cung rất nghiêm túc, nhưng ba chữ “cứ yên tâm” như kiểu coi hắn là chồng của đại tiểu thư ấy.
Còn tin nhắn của Phùng Nam Thư thì vẫn ngây ngốc như vậy, tuy cô không ở trước mặt hắn nhưng hắn chỉ cần tưởng tượng một chút là đã thấy cái ngữ điệu kia đáng yêu ơi là đáng yêu rồi.
“Dạ chú Cung, chú Cung vất vả rồi”.
“Chăm sóc bản thân cho tốt đấy, bạn tốt nhất của mình.”
Giang Cần cạch cạch nhắn tin xong thì thấy mẹ già nhà mình đã tiễn khách xong và đã đứng ở cửa nhà, vừa vào cửa bà đã hỏi:
- Giang Cần, giờ đã hơn ba giờ chiều rồi, Nam Thư đã về đến nhà chưa?
- Dạ cậu ấy vừa đến rồi, con mới nhận được tin nhắn đây.
- Tết nhất rồi mà còn phải chạy xa như vậy, nếu con bé ở lại nhà mình ăn tết thì tốt biết mấy.
Viên Hữu Cầm hơi buồn bã mất mát nên đã than thở một tiếng.
Ở lại nhà mình?
Giang Cần khó hiểu liếc mẹ già nhà mình một cái, thầm nghĩ mẹ, hình như mẹ vừa bỏ qua con và thay con quyết định chuyện lớn nhất trong đời con rồi đúng không? Là sao vậy?
- Sao con lại nhìn mẹ bằng ánh mắt ấy?
- Chiều mùng một rồi, lì xì của con đâu mẹ? - Giang Cần nhớ tới vấn đề quan trọng nhất hiện giờ.
Viên Hữu Cầm cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái:
- Trong tay Nam Thư đó, không phải hôm qua mẹ đưa lì xì cho con bé trước mặt con à, thằng nhóc thúi tự dưng bị suy giảm trí nhớ à.
- Con không hỏi tới Phùng Nam Thư, con đang hỏi lì xì của con cơ mà.
- Cho đứa nào trong hai đứa thì chả giống nhau.
Giang Cần bỗng nhiên biết cái tính này của mình là di truyền từ đâu rồi.
Được đó, hóa ra mẹ hắn mới là cao thủ trong việc bắn một mũi tên trúng ba con chim, bớt được tiền lì xì cho con trai lại còn có thể dỗ cho tiểu phú bà vui vẻ, mấu chốt là có thể thỏa mãn được ảo tưởng làm mẹ chồng của bản thân nữa chứ.
Cả nhà chỉ có mỗi hắn là người chịu thiệt, hay lắm.
- Đừng có ngơ ra đó nữa, mau qua giúp mẹ chia chỗ sườn dê này ra đi, cả chỗ gạo cơ quan mẹ phát cho nữa.
Viên Hữu Cầm vừa xắn tay áo đi vào phòng bếp vừa gọi Giang Cần qua giúp, sau đó chia sườn dê ra làm hai nửa.
Bà đưa một trong hai nửa cho Giang Chính Hoành mới đi chúc tết về, bảo ông mang qua biếu cho ông bà nội Giang Cần.
Một nửa khác thì bà gom với đống quà cáp Giang Cần mang về, định để mùng 2 mang qua biếu bên ngoại.
Hồi nhỏ Giang Cần sống cùng ông bà ngoại, nhà ông bà ngoại không ở thành phố mà là ở nông thôn - thôn Nam Nhai, nơi đó là một thôn nhỏ có phong cảnh rất đẹp, phía trước dựa núi phía sau dựa sông.
Vì đang là mùa đông nên nước sông đã kết băng hết cả rồi, núi rừng cũng trụi lủi, nói chung là không đẹp bằng mùa hè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận