Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 539: Xinh đẹp như vậy là muốn mê chết ai?

- Vậy, vậy cũng được.
Giang Cần xoay người rời khỏi Hỉ Điềm, Sở Ti Kỳ và Cố Điềm Điềm ở đối diện bàn đều mất hồn mất vía.
Tất cả đều rơi vào mắt Vu Toa Toa, thầm nghĩ nam thần của mình quả nhiên vô địch:
- Người đã đi rồi, đừng ngốc nữa, uống trà sữa đi.
Sở Ti Kỳ nhếch khóe miệng:
- Bà chủ thích mời khách mà cậu ta vừa nói, là Phùng Nam Thư đúng không?
- Ti Kỳ, đừng hỏi nữa. Coi Giang Cần là một người bạn thời trung học bình thường đi, đừng nhớ mãi không quên, như vậy cậu sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Điềm Điềm kinh ngạc nhìn thoáng qua Vu Toa Toa, lại nhìn thoáng qua Sở Ti Kỳ cao hơn mình một bậc ở đối diện, trong lòng dường như hiểu được điều gì đó, nửa ngày sau, tâm trạng của cô càng trở nên thất vọng hơn.
Thứ Bảy, ngày đi du lịch của cả lớp đúng hẹn đã đến. Từ sáng sớm, F4 của 302 đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó chia nhau hành động.
Chu Siêu và Nhâm Tự Cường phụ trách dọn dẹp phòng và khóa cửa, Tào Quảng Vũ thì đi trước một bước, đến ký túc xá nữ của Học viện Y học để đón Đinh Tuyết, kế đó Giang Cần cũng rời đi, đi tới ký túc xá nữ của Học viện Tài chính để đón tiểu phú bà.
Đối với chuyện đi du lịch cùng Giang Cần, Phùng Nam Thư thật sự rất tích cực.
Sáu giờ sáng, cô đã vội vàng rời giường, sau khi cởi áo ngủ ra thì thay một chiếc áo sơ mi chiffon với tay áo ren, thân dưới là một chiếc váy kèm theo tất chân màu đen mang hơi hướng của Chanel, bàn chân xỏ giày da nhỏ, rất có cảm giác tinh tế và quyến rũ của thiên kim nhà giàu.
Nhưng bởi vì dậy quá sớm, tiểu phú bà ăn mặc xong phát hiện mình không có việc gì làm, vì thế cô ngồi ở mép giường, bắt đầu chờ Giang Cần mà ngây người ra.
Cho đến khi Giang Cần gửi tin nhắn, ánh mắt cô mới sống lại, rồi xách túi xách chạy xuống lầu.
- Ăn mặc đẹp như vậy, cậu muốn mê chết ai đây?
- Giang Cần, mình biết ngại. - Phùng Nam Thư hù khuôn mặt nhỏ nhắn trả lời hắn, nhưng ánh mắt rõ ràng rất vui vẻ.
Giang Cần nhếch miệng cười, rồi đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc:
- Tiểu phú bà, hôm nay có rất nhiều người đi chơi cùng chúng ta, cậu phải cao lãnh một chút, không được đòi mình ôm một cách tùy tiện.
Tiểu phú bà mặt không chút thay đổi mà nhìn xung quanh:
- Giang Cần, hình như bây giờ không có ai, ôm.
- Hiện tại cũng không được. Vào buổi sáng, con trai rất dễ nổi giận, mẹ nó, hiện tại đã có dấu hiệu muốn nổi giận rồi, nhanh đi thôi.
Phùng Nam Thư mím cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận:
- Nhưng mình đâu có chọc gì cậu…
Giang Cần chép chép miệng:
- Mình không tức giận, nhưng cậu ăn mặc như một nữ thần, nói chuyện lại nhõng nhẽo, hơn nữa còn mang tất chân màu đen, mình đỡ không nổi.
- Giang Cần, cậu nói thêm nữa đi, mình còn muốn nghe.
9 giờ sáng, người của lớp số 3 tề tụ ở quảng trường trước, chờ đợi xe buýt đã đặt trước.
Từ lối đi bộ, Giang Cần khoan thai đến trễ, đi theo sau lưng là một Phùng Nam Thư lạnh lùng. Cô dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào con gấu lớn phía trước, giày da nhỏ dẫm lên mặt đường xi măng vang lên tiếng cộc cộc.
Nhìn thấy cảnh này, nam sinh đang chờ xe giống như là ăn chanh vậy, trong lòng chua xót không chịu được.
Nói thật, trong những ngày đi du lịch theo nhóm như thế này, việc có thể mang theo một cô bạn gái bên cạnh thực sự là một điều rất có cảm giác ưu việt, mà Giang Cần mang theo Phùng Nam Thư, thậm chí còn có cảm giác ưu việt hơn những người mang theo bạn gái.
Hơn nữa, ở hiện trường không chỉ có người của lớp số 3, còn có bạn gái, bạn trai của người nào đó.
Trên mặt những bạn trai đi cùng này là vẻ ghen tị trần trụi, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt người yêu của mình, còn những bạn gái đi cùng thì thậm chí còn phức tạp hơn.
Hôm nay, các cô ăn mặc hoa cành rực rỡ, vốn dĩ là muốn lấn áp muôn hoa, để nhận được một làn sóng khen ngợi từ những người xa lạ. Nhưng cho đến giờ phút này, các cô mới phát hiện, các cô không thắng được chút gì.
Đến thời gian đã hẹn, lớp trưởng Tưởng Điềm mở chiếc túi nhỏ của mình ra, lấy danh sách tên đã viết sẵn, ho hai tiếng ra hiệu cho mọi người im lặng.
- Đều có mặt rồi phải không, vậy tôi sẽ kiểm tra nhân số nhé.
- Giang Cần.
- Có.
- Người… nhà của Giang Cần, Phùng Nam Thư.
Tiểu phú bà đang đứng ngây người, nghe được câu này thì lập tức giơ tay lên vui vẻ trả lời.
Trong ánh mắt của Tưởng Điềm toát ra một tia hâm mộ, có cảm giác "Tôi mỉm cười nhìn nam thần của tôi và bạn gái anh ấy", sau đó thản nhiên đọc tên người tiếp theo.
- Tưởng Điềm là người tốt. - Phùng Nam Thư thầm nói trong lòng.
Khi điểm danh kết thúc, chiếc xe buýt đón người cũng đến quảng trường trước.
Nội bộ Đại học Lâm Xuyên có điểm phục vụ của công ty du lịch chuyên kinh doanh du lịch xung quanh, giá đi theo nhóm rất rẻ, chủ yếu là bán theo kiểu lãi ít số lượng nhiều, chỉ là hôm nay dường như có mưa, bầu trời phía tây nam u ám đến mức khiến người ta hơi lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận