Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 496: Xe đạp điện của bạn tốt (2)

- Đây chính là cái gọi là không mua quà?
- Xin đừng hiểu lầm, đây là tôi mua cho mình tự đi.
Tào Hinh Nguyệt nghe xong cười khúc khích:
- Xe điện màu hồng, cậu đi? Nghĩ tôi là con nít ba tuổi à?
Giang Cần vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô:
- Cho dù là tặng cho tiểu phú bà thì cũng là quà của bạn tốt.
- A đúng đúng đúng, đều cưng chiều lên tận trời rồi còn nói là bạn tốt, tôi chờ hai người các cậu sinh con xong, xem cậu còn dám nói thế không.
Tào Hinh Nguyệt quay người rời khỏi phòng 208, lúc đi còn ngân nga hát, khiến Giang Cần tức giận đến nỗi mặt mũi tối sầm lại, đẩy cửa lấy một con dao nhỏ đuổi theo ra ngoài, sau đó hùng hổ cắt đứt sợi dây nhựa trên hộp.
Theo tiếng dao chém xuống, lớp vỏ ngoài dần dần được tháo ra, bên trong lộ ra một chiếc xe điện màu hồng, trông rất nhỏ nhắn xinh xắn.
- Lan Lan, bên Vạn Chúng đã bắt đầu tuyển dụng rồi, cô thay tôi nhìn chằm chằm một chút, luôn bảo trì liên lạc với Nhạc Trúc, tôi có việc đi ra ngoài một chút.
- Biết rồi ông chủ, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhạc tỷ.
Nghe được Ngụy Lan Lan đáp lại, Giang Cần đẩy xe điện ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, sau đó cưỡi lên một đường nhanh như chớp.
Khoan hãy nói, bình thường đã quen lái xe hơi, bỗng nhiên đi loại xe điện nhỏ này, quả thật rất có cảm giác mới mẻ.
Giang Cần một đường chạy như bay, trên đường đi ngang qua sân thể dục, phát hiện Nhâm Tự Cường và Tào Quảng Vũ còn đang chạy bộ, vì thế liền đuổi theo, quát bọn họ chạy nhanh lên.
Hai người dừng bước, mơ hồ hồi lâu, chỉ thấy Giang Cần lại hiên ngang rời đi.
- Tào ca, vừa rồi hình như có thứ gì đó kêu chúng ta chạy nhanh một chút?
- Ừ, một con chó màu hồng lẳng lơ.
Hai phút sau, Giang Cần đi tới dưới lầu ký túc xá Học viện Tài chính, gọi điện thoại cho Phùng Nam Thư, bảo cô xuống, còn không cho cô mặc váy, nhất định phải mặc quần.
Ở bên cạnh, Cao Văn Tuệ nghe được hai mắt liền tỏa sáng, thầm nghĩ hai vợ chồng này lại muốn chơi trò gì đây?
Tại sao không thể mặc váy, chỉ có thể mặc quần? Không phải váy sẽ thuận tiện hơn sao?
Cô càng nghĩ càng tò mò, vì thế sống chết muốn đi theo Phùng Nam Thư.
Chờ khi đi xuống dưới lầu, tiểu phú bà liếc mắt một cái liền thấy được Giang Cần, cũng thấy được xe điện đỗ bên cạnh Giang Cần, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, có vẻ rất kinh ngạc.
Cao Văn Tuệ không chạy nhanh như Phùng Nam Thư, nhưng nhanh hay chậm gì cũng đuổi kịp, kết quả sau khi nhìn thấy xe điện thì lập tức thấy tẻ nhạt vô vị.
Còn tưởng rằng có hành động gì chứ, không ngờ là xe điện.
- Tặng cậu một chiếc xe điện, sau này không cần phải thở hồng hộc chạy nữa.
Phùng Nam Thư mím cái miệng nhỏ nhắn:
- Giang Cần, mình không biết đi thì làm sao đây?
- Mình dạy cậu đi hai vòng, bằng chỉ số thông minh của cậu, khẳng định học được ngay lập tức.
- Mình đã nói là mình không thông minh. - Tiểu phú bà hù dọa nhấn mạnh bằng khuôn mặt nhỏ nhắn.
- Mình nói thông minh có nghĩa là khả năng học tập.
- Giang Cần, cậu là người tốt.
Cao Văn Tuệ nghe tiếng tiến lại gần, nhìn thoáng qua Giang Cần:
- Sao bỗng nhiên lại mua cho Nam Thư một chiếc xe điện?
Giang Cần quay đầu nhìn cô:
- Cậu làm thêm ở quảng trường trước, tôi làm việc ở 208, cách nhau rất xa, cô ấy thường xuyên chạy tới chạy lui, đi bộ quá mệt mỏi.
- A, cậu là sợ chân nhỏ của cô ấy bị chai sần, sờ lên không trơn?
Giang Cần sửng sốt và nhìn chằm chằm Cao Văn Tuệ hồi lâu, thầm nghĩ vị thần dập này cũng quá con mẹ nó kinh khủng đi, sao không có đường mà cô cũng có thể dập ra vị ngọt được vậy?
Con mẹ nó tôi là chính nhân quân tử, chưa từng có ý nghĩ này.
- Tiểu Cao, tôi khuyên cậu đừng não bổ quá nhiều, cẩn thận tiền lương của cậu bị trừ.
Cao Văn Tuệ lập tức nổi giận:
- Bị tôi nói trúng tim đen, cho nên dùng việc khấu trừ tiền lương của tôi để uy hiếp tôi phải không?
- Cậu biết cái chim, mẹ nó, tác giả văn học mạng cũng không có trí tưởng tượng phong phú bằng cậu.
Giang Cần châm chọc một câu, xoay người đi dạy Phùng Nam Thư lái xe, mà Cao Văn Tuệ thì đến siêu thị học viện xách cái ghế ra, ngồi bên cạnh tùy thời nhặt đường.
Phùng Nam Thư quả thật chưa từng đi xe hai bánh, cho nên lúc vừa mới ngồi lên không giữ được cân bằng, xe chạy mà lung lay lắc lư.
Giang Cần đành phải một tay nắm tay lái, một tay vịn ghế xe, cố gắng để cô có thể lái một đường thẳng.
- Giang Cần, cậu khoan hãy sờ mông mình. - Phùng Nam Thư đáng thương nói.
Trong nháy mắt, Giang Cần bị sặc ho khan một tiếng:
- Phùng Nam Thư, cậu đừng nói xấu mình, mình không sờ mông cậu, mình là vì muốn đỡ thân xe để cậu không bị ngã xuống, cho nên mới giữ ghế xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận