Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 635: Phối hợp kịch (1)

Hà Ích Quân sửng sốt:
- Thế là cậu giả say à?
Giang Cần cười nhe răng:
- Bọn họ muốn biết Zhihu có phải là tôi tung hỏa mù hay không, để còn quyết định nên tham gia hay không, mà tôi cũng muốn biết bọn họ đang lo ngại điều gì, để còn chuẩn bị cho bài phát biểu ngày mai trong buổi hội nghị. Cuối cùng bọn họ nghĩ đã chuốc say được tôi, vừa hay tôi cũng nghĩ cần phải say mới có thể nghe được lời nói thật của bọn họ.
- Cái đệt, cậu đúng là thâm nho nhọ đít!
- Không thâm sao được, kẻ thật thà sao làm ăn nổi? Có khi bị người ta lừa cho đến cái khố còn chẳng có mà đóng ấy.
Hà Ích Quân cũng cảm thấy rất có lý:
- Thế bây giờ uống rượu giả say rồi, tiếp theo cậu định thế nào?
Giang Cần khoanh tay nói:
- Tôi sẽ cố gắng nhất có thể lừa bọn họ tham gia vào dự án tại buổi hội đàm ngày mai, đến lúc đó mong Hà tổng có thể phụ họa cho tôi, khiến bọn họ biết rằng hợp tác với Zhihu nhất định sẽ không thiệt.
- Phối hợp cũng được thôi, thế tôi sẽ được lợi gì?
- Không phải anh muốn mua lại trung tâm thương mại ở thành phố bên cạnh sao? Tôi đã chuẩn bị đủ tiền cho anh rồi, đến lúc đó anh chỉ cần cho tôi ít cổ phần là được.
Hà Ích Quân im lặng một lúc:
- Không phải cậu lại muốn đơn phương cùng có lợi đấy chứ?
Giang Cần nhếch mép:
- Tôi dâng tiền thật vàng thật cho anh mà anh còn sợ bị tôi lừa ư?
- Thôi được rồi, tôi đã thảo sẵn bản thỏa thuận mua cổ phần, cậu chuẩn bị xong tiền thì chúng ta sẽ ký. Mà cậu sắp bắt đầu kế hoạch quảng bá toàn quốc rồi, chuyện này đốt nhiều tiền lắm, cậu vẫn còn tiền nhàn rỗi thật à?
Giang Cần híp mắt cười:
- Chính quyền của Lâm Xuyên hy vọng những nhãn hiệu địa phương của chúng ta có thể cùng nhau vươn ra ngoài nên muốn mượn tôi làm bia đỡ. Chỉ cần mọi người buộc chặt với nhau thì chắc chắn sẽ là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu vậy thì tôi tiêu tiền của bọn họ để quảng cáo cũng đâu có quá đáng?
Hà Ích Quân bị hắn chọc cười:
- Cậu tiêu tiền của người khác mà hiên ngang quá nhỉ? Chả trách lại giàu được nhanh!
- Hà tổng, anh nên biết tôi đang nói thật. Cho dù bọn họ có tiêu cùng một số tiền như tôi để làm quảng cáo thì cũng không đạt được hiệu quả như tôi làm đâu.
- Cậu nói cũng đúng...
Hà Ích Quân là thương nhân Lâm Xuyên đầu tiên hợp tác cùng Giang Cần. Khi mọi người còn đang cảm thán Multi-Group phát triển quá nhanh, thì chỉ có một mình Hà Ích Quân nhận ra rằng con đường phát triển của Multi-group hoàn toàn dựa vào nguồn lưu lượng mà Zhihu tạo ra.
Nếu không có nguồn lưu lượng này thì Multi-group cũng khó mà chiếm được thị trường khu đô thị đại học Lâm Xuyên, không mất hai ba năm thì chắc chắn sẽ không làm nổi.
Cùng lẽ đó, nếu hắn có thể khiến thương nhân Lâm Xuyên cùng nhau đầu tư tiền bạc vào Zhihu để cung cấp dinh dưỡng cho nó, chắc chắn nguồn lưu lượng này sẽ càng ngày càng lớn, phạm vi cũng càng ngày càng rộng.
Đến lúc đó thì tất cả những nhãn hiệu địa phương của Lâm Xuyên cũng đều có thể được như Multi-group, dựa vào nguồn lưu lượng để phát triển nhanh chóng trên toàn quốc.
Cũng giống như Vạn Chúng hồi xưa, nếu như không có hai lần thực hiện chiến dịch tiếp thị lượng kiếm thì có khi bây giờ vẫn đang trong trạng thái hiu hắt, vẫn phải vật lộn chuyện cơm áo gạo tiền.
Một cộng một bằng hai không phải là kinh doanh, nhiều nhất chỉ được coi là đầu cơ trục lợi mà thôi. Chỉ khi nào một cộng một mà lớn hơn hai, ba, thậm chí là bốn, năm hay trăm ngàn vạn thì lúc ấy mới được gọi là kinh doanh.
- Nói đi, tôi phải phối hợp với cậu như thế nào trong buổi hội nghị ngày mai?
- Anh còn nhớ anh đã từng đánh giá tôi qua một buổi phỏng vấn của đài truyền hình Lâm Xuyên không? Anh có nói tôi nhìn xa trông rộng tựa như có thể dự đoán tương lai, luôn luôn có thể dự đoán trước những chuyện còn chưa diễn ra để chuẩn bị chu toàn.
Hà Ích Quân nghe vậy thì ngẩn người:
- Cũng hơi ấn tượng, nhưng sao cậu nhớ rõ thế?
- Khen tôi thì sao tôi lại không nhớ rõ cho được?
Giang Cần không khỏi nhếch khoé miệng.
- Cũng đúng, thế cậu nhắc cái này làm gì?
- Tôi cần Hà tổng kết hợp cả những kinh nghiệm cá nhân để nhắc lại câu nói này.
Hà Ích Quân nghe xong thì gật gù, vẻ mặt y như thể đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Y vô cùng thắc mắc Giang Cần đã nghĩ tới bước này từ khi nào. Từ khi Multi-group tiến hành quảng bá toàn thành phố ư? Hay từ khi y tiếp nhận phỏng vấn?
Nếu như là vế trước thì tên này đáng sợ quá, trong làm ăn, việc khó nhất không phải là mạnh mẽ phát triển mà chính là dũng khí rút lui một cách dứt khoát.
Vậy nếu của vế thứ hai thì sao? Thế thì hắn lại càng đáng sợ.
Bởi vì như vậy sẽ chẳng khác nào hắn luôn luôn thả mồi đợi cá cắn câu, bạn sẽ không thể biết rõ mục đích cuối cùng của hắn là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận