Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 470: Bốn trường đại học tụ tập liên hoan (2)

- Đúng rồi, Hồng Nhan đâu, sao mấy ngày nay không gặp cô ấy?
Giang Cần lại búng tiểu hòa thượng trên bàn vang dội rắc rắc.
- Mấy ngày trước, Nhan Nhan vừa sửa sang lại hồ sơ của năm ngoái, thiếu chút nữa mệt chết, hiện tại đang nghỉ ngơi ở ký túc xá đấy.
Giang Cần gật gật đầu, lại nói nhảm hai câu rồi chuẩn bị rời đi.
Bây giờ đã sáu giờ rưỡi, cách giờ hẹn còn nữa tiếng, người 208 phỏng chừng đã sửa soạn xong, đang chờ hắn trở về.
Nhưng thật trùng hợp là, hắn vừa nhấc mông lên, giáo sư Nghiêm đã lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Hình như ông vừa mới cắt tóc, mặt trẻ trung rạng ngời, cả người trông rất có tinh thần, không giống tiểu lão đầu gần bảy mươi, cùng lắm là sáu mươi chín.
- Giang Cần, khoan đi vội, tôi có chuyện cần hỏi cậu, cậu cần trả lời một cách trung thực.
Giang Cần ngồi thẳng người:
- Sao vậy giáo sư, lại muốn ăn lẩu à?
- Phi, ít nhắc tới lẩu với tôi, tôi hỏi cậu, mấy hôm nay tôi cứ nghe thấy tiếng chó sủa trên lầu là chuyện gì?
Vẻ mặt giáo sư Nghiêm vô cùng nghiêm túc, giống như đã khóa chặt tội phạm.
Nếu là người bình thường, nghe xong câu hỏi này chắc chắn sẽ chột dạ, sau đó nói xin lỗi giáo sư, em nuôi chó.
Nhưng Giang Cần không chút hoảng hốt, bảo Tào Hinh Nguyệt gọi trực tiếp điện thoại cho hắn.
Sau vài giây, trong túi Giang Cần vang lên tiếng chó sủa với giai điệu, nghe có vẻ rất vui.
- Giáo sư, đây là nhạc chuông mà em mới đổi, thầy có muốn đổi một cái y chang không?
- Không đúng, âm thanh trên lầu hình như không giống với tiếng này.
Giáo sư Nghiêm hoài nghi nói một câu, nhưng kỳ thật ông không nghe ra sự khác biệt giữa tiếng chó sủa, thuần túy là cảm thấy Giang Cần quá cẩu, tỏ vẻ nghi ngờ nhân phẩm của hắn.
- Âm thanh xuyên qua tầng, tất nhiên là khác nhau.
Giáo sư Nghiêm cảm thấy trong 208 khẳng định có chó, nhưng lại không tìm ra chứng cứ, vì thế phất tay buông tha Giang Cần, dự định qua hai ngày nữa sẽ đi kiểm tra đột xuất gì đó.
Nhưng kiểm tra đột xuất thì có ích lợi gì?
Nếu thật sự có chó, bị mình bắt tại chỗ, hắn lại lấy ra chén nước sốt bí mật mời mình ăn lẩu, vậy mình nên ứng phó như thế nào?
Giáo sư Nghiêm lắc đầu, phát hiện mình căn bản không có biện pháp ứng phó.
Từ cơ sở khởi nghiệp trở về 208, mọi người gần như đã sửa soạn xong cả rồi, bất kể nam nữ, ai nấy đều xinh đẹp, nhìn qua rất có tinh thần.
Giang Cần bảo bọn họ trực tiếp bắt taxi qua, mình thì lái xe đến ký túc xá Học viện Tài chính, đón Phùng Nam Thư.
Hôm nay tiểu phú bà mặc một chiếc váy dài màu đen, bên hông đeo một cái thắt lưng màu đỏ, giữa xương quai xanh trắng nõn là một chiếc mặt dây chuyền hình giọt nước nạm kim cương, đồng thời tóc dài xõa vai buông xuống, nhìn qua vừa mát mẻ vừa hiên ngang, áp tràng tuyệt đối không thành vấn đề.
- Rít....
- Tại sao hôm nay lại đẹp như vậy?
Phùng Nam Thư nghe xong câu này, cô sung sướng như một con mèo vàng ngốc nghếch.
Giang Cần bị biểu tình nhỏ của cô chọc cười, đưa tay thắt dây an toàn giúp cô, sau đó lái ra khỏi Lâm Đại, đi về phía Tụ Tiên Lâu ở trung tâm thành phố.
Ngụy Lan Lan đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy xe của Giang Cần liền nghênh đón, sau đó đưa bọn họ lên lầu hai Tụ Tiên lâu.
Trên lầu hai có mười phòng riêng, năm trong số đó đã được họ đặt trước, quả thực là giàu không chịu nổi.
Quản lý cũng chưa từng thấy qua chuyện như này, trong lòng tự nhủ Tụ Tiên lâu bình quân đầu người là hai ba trăm, bình thường đều là cục thương mại, hoặc là gia đình cao cấp, nào giống như hôm nay, trực tiếp bị người ta coi là căng tin, sinh viên đại học thời nay thật mẹ nó biết cách xài tiền.
Vì thế y đích thân đứng ở cửa tiếp đãi Giang Cần, vừa bắt tay vừa hàn huyên, chưa kịp phòng bị đã bị Giang Cần hỏi rõ doanh thu tháng trước, còn thuận tiện hỏi luôn giá cả chi phí, cho đến khi rời đi, vị quản lý này mới chợt nhận ra, không khỏi toát mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ sinh viên đại học bây giờ cũng quá đáng sợ đi.
- Giang Cần, mình muốn đi vệ sinh.
Phùng Nam Thư lén lút nói một câu.
Giang Cần buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, nhìn về phía Ngụy Lan Lan:
- Lan Lan, đưa bà chủ của cô đến nhà vệ sinh đi.
- Ok, bà chủ, tôi đi với cô.
- Được rồi.
Giang Cần nhìn bóng lưng các cô rời đi, trong lòng tự nhủ tiểu phú bà vẫn còn sợ xã hội đi, mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều cảm thấy khẩn trương, nhất định phải đi vệ sinh trước mới được.
Thừa dịp này, Giang Cần lần lượt đi từng phòng, hàn huyên đơn giản hai câu với các sinh viên làm thêm, sau đó dặn dò mọi người ăn ngon uống ngon.
Lúc này Cố Điềm Điềm đang ngồi trong phòng riêng của Đại học Bách khoa, nhìn Giang Cần lấp lánh dưới ánh đèn, trong lòng chỉ có mất mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận