Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 566: Lấn áp khí thế, cũng lấn áp con người ! (1)

- Chủ nhiệm, chị đừng có như vậy chứ, em đang theo đuổi em ấy mà. Nếu chị giới thiệu đối tượng cho Sở học muội thì em phải làm sao? - Diêu Tuấn Kiệt lập tức từ chối.
- Ai bảo Ti Kỳ không có hứng thú với cậu chứ? Tôi giới thiệu cho Ti Kỳ xong sẽ tìm một người khác cho cậu.
- Vậy cũng không được, em đã thừa nhận ai rồi thì chính là người đó, không thể tùy tiện thay đổi.
Sở Ti Kỳ không nhịn được nữa, mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ:
- Chủ nhiệm, chị đừng trêu đùa em nữa, em không có ý định yêu đương khi còn học đại học.
Cố Xuân Lôi mím môi:
- Không hưởng thụ tình yêu một lần khi còn học đại học sẽ rất đáng tiếc đấy, nhất là khi bước vào xã hội, em sẽ khó tìm được tình yêu trong sáng như thời sinh viên.
- Có lẽ về sau em sẽ thay đổi suy nghĩ.
Cố Xuân Lôi cẩn thận nhìn cô:
- Hôm nay em có vẻ rất cáu kỉnh, lông mày cũng co thành hình chữ “xuyên" luôn rồi kìa.
Sở Ki Kỳ bình tĩnh mỉm cười:
- Gần đây em bị cảm lạnh, luôn cảm thấy hơi choáng váng.
Diêu Tuấn Kiệt đột nhiên cầm hộp trà sữa vừa mua lên, nói:
- Có phải bị hạ đường huyết rồi không? Em uống một ngụm trà sữa đi, có lẽ sẽ tốt hơn đấy.
- Xin lỗi, Diêu học trưởng, em… Chưa bao giờ uống đồ uống của Hỉ Điềm.
- Đây là hương vị mới ra mắt, rất khó mua, ngày nào chưa đến chiều cũng đã bán hết rồi.
Sở Ti Kỳ liếc nhìn hoa văn trên cốc trà sữa:
- Em không kén chọn mùi vị, chỉ là em không thích nhãn hiệu này. Lần sau anh đừng mua nữa.
- Vậy lần sau anh sẽ mua của cửa hàng khác cho em.
Diêu Tuấn Kiệt không quan tâm chút nào, y nhìn xung quanh, đột nhiên thấy các chàng trai ở đài phát thanh đang nhìn y với ánh mắt căm thù, nên y mỉm cười, đút tay vào túi, bình thản đến mức căn bản không biết đối thủ của mình là ai.
Sở học muội không muốn yêu đương?
Không sao, bởi vì chỉ cần không có đối thủ nào xứng với y thì việc đàn em đồng ý làm bạn gái y cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu không thì cô còn có thể chọn ai khác sao? Chẳng lẽ chọn những chàng trai chỉ dám nhìn lén cô ở đài phát thanh này à?
Lúc này, lại có thêm hai cô gái chạy từ phía cửa đến, một người là Vương Tuệ Như, một người là Tư Tuệ Dĩnh.
Hai người họ đều không phải là thành viên của đài phát thanh, đây là lần đầu tiên họ đến đây, Vương Tuệ Như đến đấy đương nhiên là để gặp bạn học cũ, trong khi Tư Tuệ Dĩnh lại hoàn toàn bị cô kéo đến đây.
Sau khi tiến vào 101, hai người vốn định gọi Sở Ti Kỳ ra ngoài, nhưng lại bị chấn động trước thế trận khổng lồ trước mắt.
Lại là kênh truyền hình này, tờ nhật báo kia, tài chính này, kinh tế kia, còn có những nhân viên quay phim chuyên nghiệp đang điều chỉnh thiết bị, còn có một số nữ phóng viên trẻ đẹp đi giày cao gót đang trang điểm, đây giống như một cuộc gặp gỡ của người nổi tiếng.
Tư Tuệ Dĩnh há to miệng:
- Đây là hiệu trưởng xuất quỹ hay là trường học bị quỷ ám vậy?
- Giang Cần sắp tới rồi.
Vương Tuệ Như nhẹ nhàng giải thích.
Đúng lúc này, trong hành lang trống rỗng bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó một thân ảnh cao lớn lọt vào tầm mắt mọi người.
Người này mặc một bộ vest lịch sự, đôi mắt sâu thẳm, kiểu tóc được tạo kiểu cẩn thận, mang lại cảm giác sạch sẽ gọn gàng, nhẹ nhàng khoan khoái, có thể thấy rõ vẻ kiêu ngạo của thiếu niên nhưng lại không khiến người khác cảm thấy hắn kiêu ngạo.
Chỉ xét về tư thế, hắn trông hơi giống một tổng tài trẻ tuổi trong một bộ phim thần tượng, những bước đi của hắn không hề khoa trương, nhưng dù nhìn thế nào thì chúng cũng khiến người nhìn cảm thấy đầy sinh lực và mạnh mẽ.
Giang Cần thực sự rất thích hợp với loại cảnh tượng này, biểu cảm và động tác đều gần như hoàn hảo, trên hành lang ngắn ngủi này, hắn có thể đi lại một cách vừa nhanh nhẹn vừa phóng khoáng, lấn áp khí thế, cũng lấn áp người khác.
Điều này không phải là vì khí chất nổi bật của hắn, mà là vì hắn đã bắt chước Ngô Ngạn Tổ rất lâu, thực sự có chút khí chất của y.
Vì vậy, điều quan trọng nhất khi làm người là sự tự tin. Khi bạn nghĩ mình là Ngô Ngạn Tổ thì ngay cả khi bạn không phải là Ngô Ngạn Tổ, bạn vẫn có thể tăng vẻ đẹp trai mình lên một chút. Hơn nữa, Giang Cần còn luôn tin rằng hắn còn đẹp trai hơn cả Ngô Ngạn Tổ.
- Thật sự là cậu à, Giang Cần? - Tư Tuệ Dĩnh nhận ra hắn, khẽ mở miệng nói.
Giang Cần dừng lại, nhìn một lúc lâu mới nhận ra Tư Tuệ Dĩnh:
- Cái gì mà Giang Cần, xin vui lòng gọi tôi là A Tổ.
Tư Tuệ Dĩnh mím môi, đầu óc mơ hồ.
Trong lòng cô, Giang Cần vẫn luôn có một cái nhãn hiệu rất tươi sáng, đó chính là chàng trai mà Sở Ti Kỳ và Hồng Nhan tranh giành, thành thật mà nói, cô không hiểu Giang Cần xuất sắc ở chỗ nào mà lại có tư cách để cho hai người bạn cùng phòng đẹp như tiên trở thành kẻ thù.
Nói hắn đẹp trai, nhưng hắn cũng chỉ đẹp trên mức trung bình, không đến mức là nam thần, nếu nói hắn giàu có, Sở Ti Kỳ lại nói hắn xuất thân từ một gia đình bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận