Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 436: Miệng toàn những lời mê tín dị đoan (2)

- Phật Tổ báo mộng mà cũng được hả?
Ngụy Lan Lan choáng váng hết cả rồi:
- Ông chủ, vừa nãy cậu bịa chuyện đúng không? Thế mà ông chủ Vương cũng tin thật hả?
Giang Cần ngồi xuống ghế tự vấn:
- Không, chắc không tin đâu.
- Ông ấy đã không tin rồi thì sao lại chịu gặp chúng ta?
Ngụy Lan Lan vô cùng khó hiểu.
Giang Cần nhìn cô một cái:
- Lan Lan, cô có mê tín không?
Ngụy Lan Lan lắc đầu dứt khoát:
- Tôi tin tưởng khoa học.
- Vậy chắc chắn cậu sẽ không biết những người tin vào thần phật như thế này đều có tâm lý thà rằng tin lầm còn bỏ sót đâu ha.
Giang Cần bưng ly nước bạn tốt lên hớp một miếng nước:
- Cho nên, dù ông chủ Vương không tin câu chuyện Phật Tổ báo mộng của tôi nhưng ông ấy vẫn sẽ cảm thấy gặp một lần cũng chẳng mất miếng thịt nào. Tuy nhiên, nếu không gặp và nhỡ như Phật Tổ báo mộng thật thì sao? Chắc chắn ông ta sẽ vô cùng hối hận, vì vậy nên không phải ông ta tin tôi mà ông ta chỉ đang cầu mong một cái yên tâm mà thôi.
Giờ này, Ngụy Lan Lan cũng đã hiểu đôi chút về trò chơi tâm lý này rồi:
- Tựa như cậu hơn nửa đêm không ngủ và lén trèo lên Cây tình duyên ấy hả?
“Phụt…”
Giang Cần còn chưa kịp nuốt hết nước trong miệng thì đã phun sạch ra ngoài.
Thấy vậy, Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh nhanh nhạy chạy đi rút vài tờ giấy ăn đưa cho Giang Cần.
- Ông chủ không sao chứ?
- Không sao, không cẩn thận nên bị bỏng thôi, mấy người không cần quan tâm đến tôi, đi làm quen với powerpoint dự án đi.
Giang Cần lau bừa vài cái rồi đuổi hai người về vị trí làm việc, sau đó mới ho khan một cái ra vẻ bình tĩnh, coi như chưa có gì xảy ra.
Đây là kỹ năng cơ bản của một ông chủ, bạn có thể bất cẩn mất mặt trước mặt nhân viên nhưng nhất định không được thừa nhận.
- Tuyết Mai ngồi thẳng lên đi, đừng nằm bò trên ghế làm việc như vậy.
Lô Tuyết Mai ngơ ngác chả hiểu gì hết, thầm nghĩ tôi có làm gì đâu, sao tự dưng lại bị réo tên vậy?
Ngồi không đàng hoàng cũng là một lý do để bị réo tên hả?
Nhưng mà Lộ Phi Vũ ở đối diện sắp nằm ngang nằm dọc trên ghế rồi còn gì, quả bắt nạt chốn công sở này quá lộ liễu rồi đó.
Cùng lúc đó, Giang Cần đã đóng nắp bình lại và mở máy tính ra, tìm kiếm địa chỉ và thông tin của vài cửa hàng thú cưng lớn ở Lâm Xuyên.
Giờ cẩn thận nghĩ lại, hắn mới thấy tìm chó hoang về nuôi cũng không an toàn cho lắm, tốt nhất vẫn nên đi mua.
Chỉ là, hắn không biết mình nên mua loại nào vì trước giờ hắn có bao giờ nuôi chó đâu.
Kiếp trước ba ngày thì hắn đi công tác hết hai ngày rồi, chăm sóc bản thân còn khó chứ nói gì đến việc phụ trách cho một sinh mệnh khác, vậy nên hắn không có bất cứ kiến thức nào về chủng loại chó.
Giang Cần tra nửa ngày, cuối cùng quyết định nên tới cửa hàng thú cưng khảo sát một chút, thấy đứa nào thuận mắt thì mua đứa ấy, cho nó trải nghiệm phú quý ngập mặt.
- Quý khách chọn bé này đi, loài này khá thông minh.
- Còn có bé này nữa, bé này thuộc dòng cún con không bao giờ lớn, rất thích hợp để nuôi trong văn phòng.
- Bé này thì hơi hoạt bát một chút nhưng mà dễ nuôi, cơ mà nếu quý khách không có quá nhiều thời gian để chăm sóc chúng nó thì em kiến nghị không nên mua loài này.
- Bé này cũng ổn này, chỉ là hơi ngốc xíu thôi.
- …
Hai giờ chiều, trời quang đãng một màu xanh lam không một dặm mây, ánh mặt trời đầu xuân cũng vô cùng ấm áp.
Giang Cần đẩy một chiếc xe mua sắm ra khỏi cửa tiệm thú cưng, bên trong nào là ổ chó, thức ăn cho chó, đồ chơi cho chó lung ta lung tung gì đó, đồng thời còn có một con Labrador chưa đầy ba tháng tuổi.
Con chó nhỏ màu trắng rũ tai, ngơ ngác nằm trong xe đẩy nhìn xung quanh, trông vô cùng nhát gan.
Giang Cần mở cốp xe ra, nhét hết đám đồ linh tinh vào trong rồi bế cún nhỏ vào trong xe.
- Từ nay trở đi, nhóc tên là Phú Quý Lật Trời, tên bốn chữ đó, nghe đẹp trai không?
Phú Quý Lật Trời nhìn thoáng qua Giang Cần rồi rụt rè dẫm dẫm lên đệm xe, cuối cùng ngoan ngoãn nằm xuống dưới cái nhìn chăm chú của Giang Cần.
Hắn cảm thấy chắc chắn giờ nó rất chi là hài lòng.
Vì có quả tên như này, thì khi ra ngoài kết bạn thì cũng có thể nở mày nở mặt.
Mấy con chó khác tên nào là Đậu Đậu, Pudding, Vương Tử, Cục Lông gì gì đó, sau này có người hỏi nó tên gì nó có thể ngẩng đầu kiêu ngạo nói, gâu, Phú Quý Lật Trời.
Giang Cần xoa đầu Phú Quý Lật Trời rồi đeo kính râm lên, dẫm chân ga lái về Lâm Đại, lái thẳng vào quảng trường.
Từ sau khi Hồ Hinh tới Đại học Sư phạm huấn luyện, Cao Văn Tuệ nghiễm nhiên trở thành trụ cột trong Hỉ Điềm chi nhánh Lâm Đại, thành ra Phùng Nam Thư sẽ thường tới đây chơi với cô ả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận