Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 325: Tay nhỏ nhuyễn hương làm chậm trễ chính sự (1)

- Sao vậy, ngực anh lại đau nữa à?
- Không có, chỉ là cảm thấy ông chủ rất không dễ dàng.
Đổng Văn Hào sau khi thấu hiểu thì bắt đầu cảm động.
Giang Cần nhìn y một cái, thầm nghĩ lão Đổng nghĩ tới cái gì mà lại trở nên nổi loạn như vậy, ngay cả câu ông chủ không dễ dàng mà cũng nói ra được:
- Lão Đổng, anh có thể hiểu được vất vả của tôi là tốt rồi, về sau làm thật tốt.
- Được ông chủ.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài Hỉ Điềm bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Phùng Nam Thư từ bóng đêm ngoài cửa đi vào, nhỏ giọng gọi Giang Cần, sau đó chạy lon ton lại và ngồi xuống ghế bên cạnh.
Mấy ngày nay cô rất dính người, không ngừng cầu xin ở trên QQ, biết Giang Cần đang ở Hỉ Điềm nên lập tức thay quần áo chạy tới.
Mông nhỏ mới vừa kề lên ghế, bàn tay nhỏ bé của Phùng Nam Thư đã theo bản năng móc túi của Giang Cần, kết quả móc nửa ngày không móc vào được.
Hỉ Điềm nằm ở dưới lầu dạy học, nhờ có đủ hệ thống sưởi ấm, trong phòng rất ấm áp, mặc quá dày căn bản không thể ngồi yên, cho nên Giang Cần đã sớm cởi áo lông ra, bên trong chỉ có một bộ đồ bạn tốt mới mua, nào có túi cho cô.
- Hết cách rồi phải không?
Giang Cần học bộ dáng tiểu phú bà, lộ ra vẻ mặt cao lãnh mỉm cười.
Mình không có túi, lấy cái gì cho cậu cất tay?
- Ca ca, nắm.
Phùng Nam Thư đưa tay từ dưới bàn tới, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, trong hai tròng mắt phảng phất có màu nước nhộn nhạo.
Giang Cần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, da đầu tê dại, thầm nghĩ sao bây giờ ngay cả chiêu thức phổ thông cũng không có, trực tiếp đã xuất đại chiêu?
Nhưng ca ca…
Cách gọi này thực sự khó chống đỡ.
Bạch nguyệt quang của trường trung học Thành Nam, giấc mộng thiếu nam toàn trường, cao lãnh đến mức ngay cả nói chuyện với người khác cũng không muốn, nhưng mỗi ngày đều hô anh anh em em, còn vươn tay, phải được nắm tay mới vui vẻ.
Ai có thể chịu đựng được?
Trên vai Giang Cần có hai tiểu nhân, đen chỉ vào trắng hỏi, con mẹ nó mày có thể chịu đựng được sao?
Trắng nổi giận, con mẹ mày, có bản lĩnh thì mày lên xem có đỡ được không, mẹ nó chứ!
Giang Cần tự hỏi không chịu nổi, vì thế cầm bàn tay nhỏ bé trơn mềm của tiểu phú bà, cảm thấy hơi lạnh lẽo, lại nắm ngón tay cô thành một cục, dùng cả hai tay ủ ấm cho cô hồi lâu.
Hắn không có nhiều kinh nghiệm, không biết có phải tay của tất cả nữ sinh đều giống như tiểu phú bà hay không, hương thơm mềm mại, không thể rời tay.
Chờ ấm lên rồi, gương mặt trắng nõn trơn bóng của Phùng Nam Thư bắt đầu trở nên trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi.
- Nóng?
- Hơi nóng.
- Cởi áo lông ra đi.
Phùng Nam Thư nghiêng người, ngoan ngoãn bảo hắn kéo khóa dây ra, lộ ra áo hoodie bên trong, giống y hệt Giang Cần, chỉ là ống tay áo và góc áo có mấy thiết kế tương tác.
- Ơ, áo tình nhân!
Đổng Văn Hào vốn có chút ngồi không yên, nghĩ mau đi thôi, đừng làm bóng đèn của ông chủ và bà chủ nữa, kết quả sau khi nghe được âm thanh này thì lập tức yên lòng.
Không sao, có cái công suất lớn hơn tới, có thêm mình hay không thì cũng không ảnh hưởng.
Cao Văn Tuệ vén rèm cửa lên, vẻ mặt mập mờ đi tới:
- Tôi đã nói mà, sao hai ngày nay Phùng Nam Thư lại mặc bộ này, thì ra là có đôi có cặp.
Phùng Nam Thư lạnh lùng mở miệng:
- Văn Tuệ, đây là áo bạn tốt.
- Nói là áo bạn tốt thì cậu ta mới mặc, đúng không? Nam Thư, cậu quả nhiên thông minh. - Cao Văn Tuệ kéo cái ghế ngồi xuống.
Giang Cần hỏi chấm?
Phùng Nam Thư vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Giang Cần:
- Mình không hiểu cô ấy đang nói gì.
Giang Cần hít sâu một hơi:
- Hồ Hinh, cho vị Cao tiểu thư này một ly trà sữa, thêm nguyên liệu, tốt nhất là giống như cháo Bát Bảo, miễn cho không bịt được miệng cô ấy.
- Cậu mới là Cao tiểu thư, đó là vợ của Trư Bát Giới! - Cao Văn Tuệ gào tức giận.
Giang Cần nhếch miệng cười, chợt nhớ tới một chuyện, lập tức cầm điện thoại gọi cho phòng bảo vệ.
Trong loa, giọng của Mã Lượng đang rít gào, nói tờ ông Mao này chính là Giang Cần đưa cho, các người tại sao lại không cầm, con mẹ nó nhanh lên tôi còn đi uống rượu!
Giang Cần lập tức bảo người thu tiền, thả người ta ra.
Kết giao bạn bè thật là trễ nãi, bàn tay nhỏ bé thơm tho mềm mại này làm hắn thiếu chút nữa quên mất phòng bảo vệ còn có một Tiểu Mã ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận