Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 259: Sảng khoái !

- Đổng Văn Hào, giám đốc nội dung, Ngụy Lan Lan, giám đốc thị trường, đây là hai trụ cột vững vàng của trang web chúng tôi. Bình thường cả hai đều rất bận nhưng vì hạng mục mở rộng Vạn Chúng tôi đã đặc biệt yêu cầu hai người họ gác công việc của mình lại để tới đây với tôi.
- Hóa ra là hai vị giám đốc, vinh hạnh cho tôi quá, mau mau, vào phòng họp ngồi đi.
Đổng Văn Hào và Ngụy Lan Lan liếc nhau một cái, thầm nói ông chủ nổ giỏi thật, chúng ta không phải tổ trưởng tổ nội dung với tổ trưởng tổ thị trường à?
Được đó, mới nói hai câu thôi mà đã bay lên thành giám đốc rồi.
Nhưng mà bảo không thấy hai chữ giám đốc sướng hơn tổ trưởng thì là nói dối.
Giang Cần nhìn hai người tự dưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu thì vui sướng trong lòng, thật ra hắn biết chưa chắc gì Hà Ích Quân đã tin hai người này là giám đốc thật. Dù sao bọn họ vẫn chỉ là sinh viên, vác quả mặt ngây ngô đó ra đường thì lừa được ai.
Nhưng tục ngữ nói thế nào ấy nhỉ? Tay hung không đánh mặt cười.
Huống chi mấy thứ như thân phận bản thân không nâng cho người bên mình chả nhẽ còn nâng cho người qua đường sao?
Sau một lúc lâu, giám đốc marketing của Vạn Chúng mới bước vào phòng họp, là một người phụ nữ trẻ tuổi tên Nhạc Trúc.
- Giang tổng, kế hoạch của chúng tôi như sau. Trong lúc diễn ra hoạt động mở rộng chúng tôi có thể khuyến mãi đến 40% giá gốc đối với khu trang phục, những khu khác có ưu đãi giảm 20% trừ rạp chiếu phim ra, hoạt động này diễn ra trong một tháng. Chúng tôi muốn quảng cáo trên cả toàn bộ trên trang web bên cậu, hình ảnh quảng bá, bài viết, các trang phụ đều phải có, Giang tổng cứ báo giá đi.
Giang Cần vươn tay:
- Một trăm ngàn tệ.
Nói dứt câu là cả căn phòng lạnh ngắt như tờ.
Nhạc Trúc cười gượng:
- Giang tổng đùa hả? Lợi nhuận hoạt động lần này của chúng tôi có khi còn chưa tới một trăm ngàn tệ.
- Nhạc tiểu thư này, đây đã là giá cả hợp lý nhất sau khi chúng tôi nghiên cứu kỹ càng rồi.
Nghe tới đó Ngụy Lan Lan không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nói thật là nửa tiếng trước bọn họ mới biết đến vụ phải đi trung tâm thương mại Vạn Chúng.
Nghiên cứu gì gì đó đơn giản là lời nói gió bay của ông chủ thôi.
Nhưng mà một trăm ngàn tệ thật sự là quá nhiều, phải biết rằng đơn hàng quảng cáo có giá cao nhất trên web mới chỉ có ba mươi ngàn tệ.
Tuy đúng là yêu cầu của Vạn Chúng hơi nhiều nhưng làm gì tới một trăm ngàn tệ chứ.
- Không phải quảng cáo đứng đầu bên trang web bên cậu chỉ mới 29999 tệ thôi à? Những quảng cáo còn lại hình như cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, đúng không Giang tổng?
- Vậy Vạn Chúng muốn chi trả bao nhiêu?
Nhạc Trúc liếc qua Hà Ích Quân, thấy ông gật đầu thì mới nói:
- Qua tính toán của chúng tôi thì năm mươi ngàn tệ là ổn nhất cho cả hai.
Giang Cần gật đầu:
- Ừ, năm mươi ngàn thì năm mươi ngàn.
Nhạc Trúc sững sờ hồi lâu mới phản ứng kịp:
- Giang tổng quả là người hào phóng, lần đầu tiên tôi chứng kiến trường hợp mặc cả thành công như vậy đấy…
Giang Cần xua xua tay rồi móc một tập tài liệu từ trong túi ra:
- Tôi đồng ý với cái giá năm mươi ngàn tệ, nhưng tôi muốn mời hai vị xem qua những gì chúng tôi sắp phục vụ trên trang web cho quý công ty trước đã.
Hà Ích Quân thả hai chân đang vắt chéo xuống, ghé lại gần một chút:
- Hợp đồng tham gia trang web Multi-group?
- Tháng mười hai bắt đầu hoạt động thử, nếu Vạn Chúng muốn thì có thể thử một chút, chúng tôi đang tìm đối tượng hợp tác đầu tiên.
- Mua hàng theo nhóm… Tôi nói thật, tôi không quá coi trọng hạng mục này. - Hà Ích Quân lắc đầu.
Giang Cần đẩy hợp đồng về phía trước một chút:
- Tham gia không mất tiền, các người cứ bán hàng đi trang web chúng tôi chỉ thu vài phần trăm số tiền quý công ty thu được thôi, không bán được cũng có bị mất miếng nào đâu. Với cả nếu chúng ta hợp tác với nhau thì tôi có thể giảm năm mười ngàn tệ phí quảng cáo cho quý công ty.
- Còn có chuyện tốt thế hả.
Nhạc Trúc rung động nhẹ, cuối cùng cũng được giảm một nửa.
Hà Ích Quân nhìn Giang Cần với ánh mắt quái dị:
- Giang tổng, chúng tôi được giảm năm mươi ngàn vạn chỗ nào cơ?
Giang Cần ho khan một cái:
- Tiền quảng cáo là một trăm ngàn tệ, ký hợp đồng giảm nửa giá thì không phải còn năm mươi ngàn tệ à?
- Chúng tôi có đồng ý với cái giá một trăm ngàn tệ đâu mà bảo giảm cho chúng tôi năm mươi ngàn tệ? Cậu định đánh tráo khái niệm à!
Vừa dứt lời Nhạc Trúc đã sửng sốt, giờ mới hiểu bản thân suýt nữa bị người ta chơi cho một vố.
Một trăm ngàn tệ là giá hắn nói chứ có phải giá cả cuối cùng đâu, bên họ vốn định bỏ ra năm mươi ngàn tệ mà, này cũng tính là giảm giá ấy hả?
Trông thì nhẹ nhàng mà nói ra câu nào cũng toàn bẫy rập thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận