Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 424: Không được, chưa rửa (1)

Giang Cần trả lại tài liệu cho cô:
- Trương Kiều với Hà Ích Quân là bạn lâu năm, cửa hàng cá nướng kia là dự án hai người hợp lực nên chắc chắn mặt mũi của lão Hà sẽ có tác dụng.
- Hà tổng sẽ giúp chúng ta chứ?
- Yên tâm đi, giờ ông ấy đã nằm gọn trong tay tôi rồi.
Giang Cần nói xong thì ngẩng đầu nhìn Đổng Văn Hào:
- Lão Đổng, Hà Ích Quân quen anh nên anh đưa Đàm Thanh tới đó một chuyến đi.
- Ok ông chủ. - Đổng Văn Hào vô cùng nhiệt tình.
Sau khi bọn họ rời đi, Giang Cần lấy bút ra đánh một cái móc câu lên tiến độ phát triển năm 2009.
Sắp tới sẽ mở rộng diễn đàn, cuộc thi hoa khôi vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, còn việc ăn luôn thị trường sinh viên của Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm thì dễ như trở bàn tay ấy mà.
Mà khi lực tiêu pha của sinh viên bốn trường đại học gộp lại thì chắc chắn sẽ tạo thành hiệu quả vô cùng đồ sộ.
Tới lúc ấy, Multi-group đến cửa hàng sẽ trở thành đòn bẩy đưa mức tiêu phí của sinh viên ra triển lãm trước mặt mọi người.
Cái quần thể sinh viên này, nếu rải rác thì sẽ như sao đầy trời nhưng khi tụ lại thì đó chính là tảng thiên thạch khổng lồ.
Giờ chắc chắn thương hội Lâm Xuyên cũng sẽ kinh ngạc cảm thán và trầm trồ không ngờ thị trường học sinh sinh viên lại ngon nghẻ đến vậy, giống như Hà Ích Quân bây giờ.
Sau khi đạt được hiệu quả đó rồi thì hắn cũng không cần phải vất vả trong việc bàn bạc hợp tác như hiện tại nữa, chỉ cần chờ người làm ăn ở Lâm Xuyên có tầm nhìn và đã nếm được mùi ngon tìm đến cửa là được rồi.
Tích tích tích…
Giang Cần đang mơ mộng về hình ảnh bản thân làm mưa làm gió ở Lâm Xuyên thì bị chuông báo thức kéo về hiện tại.
Ở góc phải bên dưới màn hình máy tính của hắn hiện ra một con mèo Felis đang không ngừng lập lòe sáng lên.
“Mình về trường rồi nè, ca ca đi dạo.”
“Sao vừa về đã gọi ca ca rồi? Quá trình trung gian đâu?”
“Bỏ qua, như vậy có thể nhanh đi dạo hơn.”
Phùng Nam Thư bày ra gương mặt cao lãnh:
“Ca ca đi dạo.”
Ở phòng 503 ký túc xá nữ Học viện Tài chính, Phùng Nam Thư thơm tho mềm mại nằm trên giường nhìn điện thoại, đôi mắt sáng mềm đen láy cứ nhìn chằm chằm mãi vào màn hình.
Mỗi khi có tin nhắn mới là chân nhỏ mặc quần tất đen lại đung đưa giữa không trung, lắc qua lắc lại ở cuối giường tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
- Nam Thư, Giang Cần dẫn cậu về nhà thật hả?
- Ừ mình được cậu ấy đưa về nhà.
- Đêm giao thừa, cậu ăn cơm tất niên với nhà họ hả? Thật hay giả đấy!
- Văn Tuệ, mình đã nói đi nói lại ba lần rồi. - Phùng Nam Thư hơi ấm ức.
Cao Văn Tuệ ngồi ở dưới, kích động đến mức liên tục xoa xoa tay:
- Như này đi, cậu lại khẳng định thêm hai lần nữa rồi mình im, được không?
- Cậu là người xấu.
- Chúng ta nói vào trọng tâm được không? Cậu lặp lại một lần cảnh bố mẹ cậu ta nhìn thấy cậu, cảnh mẹ cậu ta đưa lì xì cho cậu, rồi còn những lời khen ngợi dành cho cậu nữa, mấy chỗ đó có lượng đường tương đối cao, dinh dưỡng cân đối hơn.
Mắt Phùng Nam Thư tràn ngập sự sung sướng:
- Dì là người tốt.
- Sau đó thì sao.
Cao Văn Tuệ vô cùng chờ mong.
- Dì khen mình rất ngoan rồi cho mình lì xì, sau đó dì gắp thức ăn cho mình, khi Giang Cần bắt nạt mình thì dì còn chống lưng cho mình nữa.
- Vậy Giang Cần có phản ứng gì? Cậu ta có vui khi thấy cậu được người nhà yêu thích không?
Phùng Nam Thư lắc đầu đầy vẻ mờ mịt:
- Giang Cần không có phản ứng gì cả, lúc trước mình nói cái gì ngon là cậu ấy sẽ đưa đồ ăn tới miệng mình luôn, nhưng hôm đó mình nói sủi cảo ngon rất nhiều lần nhưng cậu ấy chẳng bón cho mình miếng nào cả.
Cao Văn Tuệ hít sâu một hơi:
- Chắc chắn là thằng chó đó chột dạ nên mới không dám chiều chuộng cậu trước mặt bố mẹ mình, sợ bọn họ nhận cậu làm con dâu luôn nên mới giả vờ không nghe thấy đây, quá chó má, chém chết cũng không quá đáng.
- Văn Tuệ, cậu không được chém cậu ấy.
Phùng Nam Thư phồng má không đồng ý.
- Mình chỉ nói thế thôi, nhưng mà sao nhìn cậu bảo vệ chồng, mình lại thấy ngọt quá đi mất thôi, lần sau mình vẫn dám làm thế nữa.
Cao Văn Tuệ vui ơi là vui, mới đó mà đã tưởng tượng ra cảnh gia đình bốn người ngồi quanh bàn ăn rồi.
Giờ cô rất hối hận vì sao bản thân không đăng ký vào ngành mỹ thuật, nếu không thì giờ đã có thể vẽ được cảnh ấy ra giấy rồi, nhưng mà nếu đăng ký vào ngành mỹ thuật thật thì lại không có cách nào gặp và quen biết với Phùng Nam Thư và Giang Cần.
Quả nhiên trên thế giới này không có lựa chọn nào là thập toàn thập mỹ cả.
- Hai người đúng là hai thể cực đoan trái ngược nhau.
Phạm Thục Linh bỏ sách xuống, bất đắc dĩ nhìn cô bé mơ hồ và tiến sĩ đẩy thuyền trong ký túc xá của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận