Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 565: Đã thông minh lên rồi

Nhưng điều khiến các anh con trai đài phát thanh thấy kỳ quái là, hình như hôm nay hoa khôi không được vui lắm thì phải, cứ ngơ ngẩn mãi thôi, nự cười trông cũng miễn cưỡng nữa.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp miệt mài truy tìm nguyên nhân trong đó thì xe của đoàn phỏng vấn nườm nượp tiến vào cổng lớn của khuôn viên phía đông.
Trong những xe đó có xe của đài truyền hình Lâm Xuyên, có xe của đài dân sinh Lâm Xuyên, báo Thanh niên Lâm Xuyên, báo Kinh tế và Tài chính Lâm Xuyên cùng với rất nhiều tờ báo tài chính, bọn họ đều là những phương tiện truyền thông chính thống của Lâm Xuyên.
Nhìn thấy vậy, Chủ nhiệm Cố đứng dậy khỏi sofa và bắt đầu tiếp đón các đơn vị truyền thông, giúp phóng viên và các nhiếp ảnh gia khuân vác thiết bị.
Một cái camera rất nặng được bê vào, đèn hắt sáng rất nặng, đồ nghề của phóng viên nữ cũng rất nặng, nhưng đám sinh viên muốn bê giùm người ta cũng không cho bê ấy chứ.
Mãi tới tận trưa thì căn phòng dành cho việc phỏng vấn của rất nhiều bên truyền thông mới hoàn thiện hẳn.
Chủ nhiệm Cố của trung tâm Quảng Giáo duỗi vòng eo nhức mỏi, thầm nghĩ mấy chục người chạy cả buổi sáng chỉ vì một mình Giang Cần, từ khi Lâm Đại thành lập tới nay cũng chưa có sinh viên nào được hưởng đãi ngộ thế này đâu.
- Chủ nhiệm, khi nào thì Giang Cần sẽ tới vậy?
Cố Xuân Lôi giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ:
- Chắc khoảng nửa giờ nữa.
Sở Ti Kỳ ồ một tiếng, nhìn những phóng viên và chuyên viên quay phim bận rộn trước mặt, hô hấp của cô trở nên nặng nề hơn một chút.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Giang Cần từng bước bước đi trên con đường trở thành nam thần, nhận được vô số lời khen ngợi và tiếng vỗ tay, khiến cô luôn cảm thấy không cam lòng khi bỏ lỡ người yêu.
Nhưng những hào quang đó cuối cùng vẫn chỉ là khi hắn còn ở trong trường, cũng không quá mức vượt quá lẽ thường, cô luôn cho rằng như thế đã là hết mức rồi, hắn sẽ không thể chói mắt thêm được nữa, nhưng cô không ngờ rằng đó chỉ là giới hạn mà cô nhận biết chứ không phải là giới hạn của Giang Cần.
Hắn đã kích thích sự tiêu dùng trên toàn thành phố Lâm Xuyên, khiến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố phá kén sống lại.
Sở Ti Kỳ biết sau cuộc phỏng vấn này, Giang Cần đã không còn là một sinh viên đại học bình thường nữa, hắn đã vượt qua những người mà hắn có thể vượt qua một quãng đường rất xa.
Cô không thể tưởng tượng được đó là khái niệm gì, cô chỉ cảm thấy hắn giống như một ngôi sao, không thể tính toán được khoảng cách nhưng lại sáng đến mức cô không thể bỏ qua.
Nhưng đối thủ là Phùng Nam Thư, ai có thể thắng cô ấy được chứ?
Sở Ti Kỳ đã buộc mình phải chấp nhận hiện thực, không cần phải hy vọng xa vời nữa, nhưng cô không thể ngăn được ánh sáng luôn chiếu rọi trước mắt mình.
Nếu như thật sự không có cơ hội có được hắn thì cũng không sao, nhưng điều đáng sợ nhất là Sở Ti Kỳ đã từng có cơ hội lấy được, đây mới là điều đau khổ nhất.
Sau đó cô mới nhận ra một điều, hóa ra mọi người đều giống nhau, chúng ta đều là những con côn trùng bay nhỏ yêu thích ánh sáng, dù biết ánh sáng rất nóng nhưng vẫn không nhịn được mà muốn lại gần hơn.
Nhưng sự yêu thích ánh sáng này của Sở Ti Kỳ lại mang theo rất nhiều sợ hãi, bởi vì cô không còn cảm giác ưu việt khi đứng trước mặt Giang Cần nữa, thay vào đó là một sự tồn tại làm hắn khó chịu.
Cô không biết phải đối mặt như thế nào nên tâm trạng của cô cứ lên xuống liên tục.
- Ti Kỳ, vẫn còn nửa tiếng nữa, em muốn ra ngoài đi dạo với anh không? - Diêu Tuấn Kiệt đột nhiên nói.
Sau khi Sở Ti Kỳ tỉnh táo lại, cô khẽ lắc đầu:
- Không cần, nửa giờ cũng không phải là thời gian dài, em đợi ở đây thì tốt hơn.
- Nếu muốn ra ngoài đi dạo thì cứ đi đi. Chủ nhiệm tôi cũng từng là người trẻ tuổi, em không cần phải quá dè dặt trước mặt tôi đâu. Dù sao thì tình yêu cũng là một phần trong cuộc sống đại học, hơn nữa hôm nay có rất nhiều người ở đây, cũng không cần chúng ta giúp đỡ.
Cố Xuân Lôi vẫn còn trẻ, chỉ mới ba mươi nên tư tưởng quan niệm cũng cởi mở hơn, lại là người hay hóng chuyện, biết Diêu Tuấn Kiệt có tình ý với Sở Ti Kỳ nên không ngại giúp y.
Sờ Ti Kỳ nhanh chóng xua tay làm sáng tỏ chuyện này:
- Em đâu có yêu đương đâu mà chủ nhiệm, chị đừng trêu đùa em nữa.
- Em còn độc thân à? Xem ra Diêu đồng học cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được, cô gái xinh đẹp nhất của đài chúng ta cũng không phải dễ theo đuổi như vậy đâu.
Chủ nhiệm Cố không khỏi nói đùa một câu.
Diêu Tuấn Kiệt mỉm cười gật đầu:
- Vậy em sẽ cố gắng hơn nữa.
Cố Xuân Lôi lại nhìn Sở Ti Kỳ, không nhịn được có chút tò mò:
- Ti Kỳ, em thích mẫu con trai như thế nào? Hay là để tôi giúp em tìm một người nhé? Những người làm ở đài phát thanh như chúng ta không có chỗ tốt nào, nhưng tìm một cậu đẹp trai thì không có vấn đề gì đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận