Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 546: Chàng trai ấm áp ngay cả chê cũng không biết (1)

Bạn nghe xem, có đạo con mẹ nó lý bao nhiêu, còn tình yêu không thể giảm giá.
Giang Cần trùng sinh trở về chơi xỏ cái này chơi xỏ cái kia, trừ bỏ có một lần bị áp chế nhuệ khí ở chỗ Tưởng Chí Hoa ra, thì đời này cũng chỉ có lúc mua thẻ là không dám mặc cả.
- Lão Giang, mới vừa rồi hình như tôi nhìn thấy có một tấm thẻ viết tên của cậu.
Tào Quảng Vũ cuối cùng lại bò lên, trèo lên hàng rào sau đó nói một câu.
- Nhanh treo thẻ của cậu lên đi, thật vất vả mới leo lên được, còn mẹ nó quan tâm đến người khác.
Giang Cần hùng hổ thúc giục.
Tào Quảng Vũ cảm thấy hắn nói đúng, vì thế vội vàng treo thẻ của mình lên trên:
- Cuối cùng đã xong, hy vọng cây này có thể linh nghiệm giống như trong truyền thuyết.
- Đương nhiên sẽ linh nghiệm, cậu và Đinh Tuyết nhất định sẽ trở thành bạn tốt cả đời.
Giang Cần nhe răng cười.
Lúc chạng vạng tối, màn đêm tràn từ đỉnh núi xuống, cả thế giới chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang.
Người của lớp Tài chính 3 bận rộn, bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc lửa trại của buổi tối trong bóng đêm mông lung.
Nhâm Tự Cường vốn quyết định đại triển tài năng, làm một bữa tiệc tối phong phú cho mọi người, kết quả Tưởng Điềm lại đặt buffet nướng, nghe thấy Nhâm Tự Cường thổi phồng trình độ nấu nướng của bản thân, Tưởng Điềm ngẫm nghĩ, sau đó giao một nhiệm vụ cho người có trình độ thi masterchef này, đó là rắc bột ớt.
- Nhâm Tự Cường, nếu như tài nấu nướng của cậu đã tốt như thế, vậy cậu chắc chắn có thể rắc đều đặn nhỉ.
Sau khi lão Nhâm nghe xong cả người đều choáng váng, trong lòng tự nhủ tài nấu nướng tốt thật sự không bằng con mẹ nó cơ bụng.
Sớm biết đã nghe lời khuyên của Giang ca, luyện cơ bụng ra trước, khi rắc bột ớt cũng có thể gợi cảm một chút…
- Giang ca, cậu ăn cay không?
- Bỏ ít.
- Người kia nhà cậu thì sao?
Phùng Nam Thư thông minh quay đầu lại:
- Người kia nhà cậu ấy có ăn.
Rất nhanh, nguyên liệu nấu ăn và công cụ đã được sắp xếp chỉnh tề, lò nướng cỡ lớn đã được nhét đầy than củi đỏ lửa, cũng lắp lưới sắt lên.
Mọi người bắt đầu lấy nguyên liệu nấu ăn từ trên bàn ăn ra, đặt thịt dê, thịt bò và thịt ba chỉ lên, dầu bị nướng chảy nhỏ lên trên than lửa, lập tức truyền ra tiếng tách tách.
Có lúc dầu bị nướng chảy quá nhiều, trong bếp lò sẽ bốc lên một ngọn lửa bập bùng, dẫn tới các cô gái ở xung quanh liên tục kêu to.
Đồ nướng được ăn trong bầu không khí, đặc biệt là kiểu tự nướng, cảm giác bầu không khí lại càng thêm mãnh liệt.
Trong thời gian mọi người cùng đợi đồ ăn được nướng chín, sắc trời hoàn toàn tối đen, ánh sao dần dần lộ ra trong màn đêm.
Lúc này Giang Cần đang ngồi sững ở trên ghế, dựa vào lưng ghế, cầm một lon bia trong tay, vừa uống vừa nghe người bên cạnh nói chuyện linh tinh.
- Thật ra ăn đồ nướng không phải là một lựa chọn tốt, không nói đến ăn không đủ no, giá còn đắt.
- Giống như xiên thịt này của cậu, vốn chưa được một lạng thịt, nửa cân thịt dê 12 tệ, xiên được chừng ba mươi xiên, nhưng ông chủ lại dám bán 1 tệ một xiên, quá lỗ.
Cũng không biết Trang Thần đang thể hiện ra năng lực toán học hay là thể hiện ra độ thành thục tỉnh táo giữa nhân gian của bản thân, liến thoắng một trận với Giản Thuần ở bên cạnh.
Mỗi một câu y nói ra, sắc mặt của Tưởng Điềm rõ ràng trở nên không dễ nhìn.
Đến nông gia nhạc chơi, thật ra là vì trải nghiệm sự thảnh thơi của ‘Khoan thai ngắm Nam sơn’, ăn đồ nướng ngoài trời cũng là một phần trong công đoạn này.
Nói trắng ra, muốn ăn no thì đi đâu ăn mà chẳng được, đối với những sinh viên như bọn họ, nếu như đi ra ngoài chơi, vậy không cần phải chú ý đến chi phí và hiệu quả, chỉ cần hứng thú là được.
Lại một lát sau, rau dưa lục tục được đưa lên bàn, Trang Thần lại bắt đầu bày ra vẻ mặt nhìn thấu tất cả, tiếp tục lải nhải.
- Nếu như thịt có thể lãi một nửa, vậy thì chỗ khoai tây cà tím gì đó lại càng là món tiền lời kếch xù, một đĩa khoai tây sợi chua cay mới bao nhiêu tiền chứ? Chậc chậc chậc…
- Tôi đoán, ông chủ của nông gia nhạc này còn kiếm được nhiều tiền hơn cả Giang Cần.
Thật ra tâm tính của Trang Thần rất phức tạp, là một chàng trai ấm áp, thật ra những lời nói này vốn không phải ý tưởng ban đầu của y, nhưng y lại định bắt chước Giang Cần, treo lợi ích kinh tế ở bên bờ môi, cảm thấy như vậy có thể ra vẻ mình càng thêm thành thục.
Nhưng mà, y vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt trong đó.
Nếu như lời này do Giang Cần nói, hắn sẽ chỉ mắng ông chủ quá chó má, tuyệt đối sẽ không nói việc chọn món của Tưởng Điềm có vấn đề. Bán đồ đắt tiền là con mẹ nó kẻ làm buôn bán lòng lang dạ sói, liên quan gì đến người mua đồ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận