Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 161: Cậu ta là Giang Cần?

Sau khi cơm nước xong, Giang Cần tự dọn khay thức ăn và trả về đúng chỗ, chia tay với Tào Quảng Vũ, đi dọc trên đường đến ký túc xá nữ của Học viện Tài chính.
Nhưng còn chưa đợi hắn đi được bao xa, trên đường học viện đã xuất hiện một chiếc Bentley màu đen, không cần nhìn biển số xe cũng biết là Phùng Nam Thư tới.
Giang Cần giơ tay lắc lắc hai cái, chuẩn bị chờ xe dừng lại, kết quả chiếc Bentley kia không nói hai lời, bỗng nhiên tăng tốc, rừm một tiếng phóng đi rất xa, sau đó nhanh chóng quẹo vào khu ký túc xá nữ.
Hả?
Giang Cần hơi nheo mắt lại, vẻ mặt có chút không hiểu.
Cậu đây là đang vội về phòng rửa chân à?
Ban ngày ban mặt, chính nhân quân tử biểu thị làm vậy là hoàn toàn không cần thiết.
Cùng lúc đó, ở hàng sau chiếc Bentley màu đen kia, Phùng Nam Thư ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn, yên tĩnh, ngơ ngác đáng yêu.
Mà bên cạnh cô còn có một người phụ nữ, mặc một bộ váy dài màu đen, cao quý và ưu nhã mà ngồi, trang điểm tinh tế không thể bắt bẻ, đôi mắt sáng ngời lấp lánh hữu thần, mái tóc dài được chăm sóc cẩn thận, đen nhánh xinh đẹp, cả người lộ ra dáng vẻ hào phóng và tự tin ưu nhã.
Tay của Phùng Nam Thư bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, đặt trên đầu gối, khí chất hai người giống nhau như đúc.
Một lúc lâu sau, Bentley màu đen dừng lại trước tòa nhà số 7, thanh âm chú Cung cũng lập tức vang lên trong xe.
- Tần tổng, đại tiểu thư, đến ký túc xá rồi.
- Nam Thư, con thực sự không muốn ra ngoài sống sao?
Trong xe, người phụ nữ nhẹ nhàng xoay đầu nhìn về phía Phùng Nam Thư, trong đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và nuông chiều không sao tả được.
- Sống ở đây cũng được, bạn cùng phòng của con rất tốt. - Phùng Nam Thư nhẹ nhàng nói.
Người phụ nữ vươn tay véo vào khuôn mặt mịn màng căng mọng của cô:
- Vậy mẹ về nhé? Khi nào nhớ mẹ thì phải gọi cho mẹ đó, ở trường cười nhiều lên, giữ quan hệ tốt với bạn cùng phòng, và quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân cho tốt.
Phùng Nam Thư hít một hơi thật sâu:
- Con làm được mà!
- Nhưng mẹ đã bắt đầu nhớ con rồi, hay là ở với mẹ một lát nữa đi? Mẹ nghe nói căng tin ở Lâm Đại rất ngon, mẹ ăn trưa với con nhé?
- Lát nữa con đi dạo… Lưu Văn Tuệ tới rồi, chúng con đi ăn cùng nhau. - Phùng Nam Thư nói linh tinh nhưng lại rất nghiêm túc.
- Vậy à, vậy con đi đi. - Người phụ nữ nhịn không được sờ vào mái tóc của cô.
Phùng Nam Thư bước xuống xe, vẫy tay tạm biệt người phụ nữ, sau đó bước vào tòa ký túc xá.
Nhìn cô đi lên cầu thang, người phụ nữ bất chợt quay đầu nhìn chú Cung:
- Cậu nam chào hỏi chúng ta vừa rồi cũng không tệ.
- Bà nhìn thấy sao? - Chú Cung lập tức nghẹt thở.
- Chú đạp chân ga mà lốp xe cũng sắp bay đi mất rồi, sao tôi có thể không cảm nhận được?
- Đó là bạn của đại tiểu thư, bà cũng biết mà, có lẽ cậu ấy thấy chúng ta đi ngang qua nên muốn chào hỏi.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười:
- Giang Cần, cái tên này nghe rất bình thường, xem ra đúng là một người bình thường.
Chú Cung lộ ra ánh mắt không thể tin được:
- Ngay cả điều này mà bà cũng biết?
- Nha đầu này lúc ngủ nói mớ, bảy ngày mà đã gọi hết tám lần rồi.
- Có một ngày gọi tới hai lần sao?
- Chú Cung cảm thấy bản thân rất giỏi toán.
Người phụ nữ nhìn y:
- Có một ngày con bé ngủ trưa.
Chú Cung lau mồ hôi trên trán:
- Tần tổng, sắp đến giờ bay rồi, hay là chúng ta đi trước, kẻo để lỡ chuyến bay.
- Đi thôi, đưa tôi đến sân bay.
Người phụ nữ thu ánh mắt lại, giọng điệu nhẹ nhàng ra lệnh.
Cùng lúc chiếc xe Bentley rời đi, ở trong ký túc xá Phùng Nam Thư đã thay quần áo xong, đôi mắt ngời sáng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Giang Cần để đi dạo.
Thật ra, họ đã đi dạo hết Đại học Lâm Xuyên rồi, ngoại rừng phong ra vẫn chưa ghé thì mọi ngóc ngách khác đều không bỏ sót. Còn về rừng phong, nơi đó hoàn toàn không có gì để đi dạo cả, ban ngày không có một bóng người, còn ban đêm chỉ toàn là những người không làm chuyện đứng đắn.
Giang Cần quyết định đưa Phùng Nam Thư vào thành phố đi dạo một vòng, trung tâm thương mại cũng tốt, rạp chiếu phim cũng được, dù sao luôn có một số nơi có thể dỗ dành cô gái xinh đẹp này vui vẻ.
Mười phút sau, Phùng Nam Thư bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Cần.
- Ngày nào cũng chỉ biết đi dạo, cậu là nữ sinh đại học, nhiệm vụ hàng ngày là học tập có biết không?
Giang Cần đi đến trước mặt Phùng Nam Thư, thấy cô mặc một chiếc quần bò phai màu cùng với chiếc áo hoodie màu trắng, mái tóc dài suôn mượt đã được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, đôi môi ửng hồng, đôi mắt trong veo, khuôn mặt xinh đẹp vừa ấm áp lại vừa lạnh lùng.
- Điểm thi đại học của mình được 671.
- Phùng Nam Thư ưỡn ngực, mở miệng nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Giang Cần im lặng một lát:
- Thế cũng vô dụng thôi, lên đại học, thành tích của kỳ thi tốt nghiệp đã không còn ý nghĩa nữa, chắc chắn học kỳ này cậu sẽ trượt môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận