Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 649: Trang phục chiến đấu của Phùng Nam Thư (1)

- Khó trách ông chủ không đưa bà chủ theo, đúng là không biết xấu hổ.
- Cậu ta chiếm được mọi tiện nghi, chúng ta thật sự bị coi là mấy người làm việc lặt vặt.
Lộ Phi Vũ và Dương Soái cũng tức điên lên, hai người cảm thấy việc nộp tiền lương này là không đáng chút nào, đơn giản là bị rơi vào bẫy của bọn tư bản.
Đương nhiên, bọn họ có thể pha trò với các hoa khôi trường, nhưng Giang cần cũng không có quá nhiều ý tưởng, chỉ duy trì thái độ tán thưởng mà thôi, tán thưởng ngực, tán thưởng chân, tán thưởng chân, tán thưởng chân, rồi lại tán thưởng chân, hoàn toàn là một chính nhân quân tử.
Nhưng ngoại trừ việc tán thưởng đôi chân, phần lớn thời gian của Giang cần là lên kế hoạch quảng bá trực tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Chí Hoa đi từ siêu thị học viện đến căn cứ khởi nghiệp, đưa cho bọn họ một thùng đựng đồ trong suốt.
Thùng đựng đồ này giống hệt thùng đựng đồ trong siêu thị, màu trắng, hơi mờ, có thể để quần áo và giày dép, chỉ có điều cái trong siêu thị kia đều trống không, nhưng cái bà ta mang đến đây lại đầy.
Bên trong có móc treo quần áo, cốc nước, quạt trong, dép lê, bột giặt đồ, xà phòng trong suốt, giấy rút và nhãn dán, bản đồ Lâm Đại phiên bản vẽ tay, đây đều là những đồ dùng nhất định sẽ được sử dụng khi khai giảng.
- Đây là gói đồ giảm giá mà tôi thường chuẩn bị số lượng lớn lúc tân sinh viên nhập học hàng năm, được rất nhiều tân sinh viên ưa chuộng, có rất nhiều người mua.
- Vậy thứ trên tay kia của cô là cái gì? - Giang Cần chỉ vào cái túi trong tay bà ta.
Tưởng chí Hoa lập tức mở cái túi ra:
- Có một số cốc đôi kiểu mới, dép đôi, còn có mấy cái bút bi đẹp nhưng rất đắt, còn có mấy cái đèn bàn nhỏ nhưng cực kỳ đắt, đúng rồi, bà chủ có đến không?
- Không.
Biết bà chủ không đến nên Tưởng Chí Hoa không kiếm được chút tiền nào, bà đi ra khỏi căn cứ khởi nghiệp với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Còn Giang Cần lập tức chìm vào trầm tư, trong lòng tự nhủ một mình hắn sống chó coi như xong, tại sao ai nấy bên cạnh hắn lại càng ngày càng sống chó hơn vậy nhỉ?
Gần giang thì cầm? Không phải bất thường như vậy chứ.
Đúng lúc này, Lô Tuyết Mai và Ngụy Lan Lan được gọi trở lại, đi vào 208.
- Ông chủ, có chuyện gì vậy?
- Nhìn thứ này xem. - Giang Cầm đẩy cái thùng ngựa màu trắng hơi mờ qua.
Lô Tuyết Mai và Ngụy Lan Lan liếc nhìn nhau:
- Đây không phải là gói quà lớn dành cho tân sinh viên nhập học sao?
- Tôi định thực hiện kế hoạch quảng bá tại địa phương với tính nhắm mục tiêu cao hơn, bắt đầu từ các tân sinh viên năm nay. Bọn họ đều là những sinh viên năm nhất, bản thân phải đối mặt với môi trường mới và lạ lẫm, năng lực tiếp nhận cái mới là mạnh nhất, việc phát triển Zhihu sẽ suôn sẻ hơn.
- Ông chủ, ý của cậu là dán ảnh quảng cáo lên những thứ này sao?
- Đúng vậy, hiện tại bộ phận tuyên truyền đã chụp ảnh xong rồi, cô nhanh chóng sắp xếp thiết kế một bộ, gọi bên Thịnh Thị sản xuất gấp một lô để thử hiệu quả.
Ngụy Lan Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn:
- Ông chủ, nếu tặng một người một hộp thì chẳng phải chi phí sẽ cao hơn một chút sao?
Giang Cần lắc đầu:
- Cô hiểu lầm ý của tôi rồi, chúng ta sẽ không phát miễn phí, mà chúng ta là nhà cung cấp cho các siêu thị trường học. Nếu tôi là chủ của siêu thị, nghe nói có người muốn cung cấp gói quà lớn là quạt hoặc là cốc nước miễn phí cho tân sinh viên, là cô thì cô có thể từ chối hay không?
- Miễn phí thì có ai mà không muốn?
- Đúng vậy, cho nên chúng ta phải dùng sản phẩm của chúng ta để thay thế cho những thứ họ định bán, còn không đòi tiền, chỉ cần trong mỗi hộp có một chiếc, cho dù là quạt, cốc nước hay dép lê có logo, chúng ta sẽ thắng.
Ngụy Lan Lan đã hiểu mạch suy nghĩ của Giang Cần:
- Thế nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là đến khai giảng rồi, chúng ta phải sớm liên hệ với tất cả các siêu thị ở khu đô thị đại học ở Thượng Hải, thời gian quá gấp gáp.
Giang Cần xua tay:
- Chuyện này không thành vấn đề, trước mắt bộ phận kinh doanh đã đến Thượng Hải rồi, chuyện này để bọn họ xử lý, các người chỉ cần làm vật phẩm là được.
- Được, ông chủ.”
- Vậy trước tiên phải bàn bạc ý tưởng quảng bá cho poster chính. Bây giờ thời gian có hạn cho nên chuyện này không thể kéo dài được nữa.
Ngay lúc Giang Cần đang chuẩn bị động não thì phòng 207 bên cạnh đột nhiên có tiếng ồn ào, Lộ Phi Vũ lập tức chạy từ bên ngoài vào, hét lên là có đánh nhau.
- Chuyện gì?
- Dung mạo của Trương Tử Huyên có hơi đặc biệt, quần áo chúng ta chuẩn bị cho cô ấy có hơi khác biệt, chủ yếu là để làm nổi bật đặc điểm của cô ấy, nhưng những hoa khôi trường khác lại cảm thấy mình như đóng vai phụ nên có chút không hài lòng.
- Được rồi, không cần phải lo lắng, con gái xinh đẹp là như vậy. Nhan sắc càng tiệm cận thì khả năng làm bạn càng thấp, mỗi ngày họ cãi nhau tám lần, tôi cũng đã quen rồi. Anh đi khuyên nhủ một chút đi, nếu không thuyết phục được thì đợi họ cãi nhau xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận