Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 502: Số tiền tài trợ này không hề lỗ chút nào (2)

Ngoại trừ biểu ngữ chính, bên cạnh còn một hàng chữ nổi với nội dung: khách sạn, ăn lẩu, karaoke, lên web truy cập vào Multi-group đến cửa hàng thì sẽ được giảm giá 40%.
Ngoài ra, các tấm ngăn bên ngoài các bộ môn thi đấu cũng viết đầy Multi-group đến cửa hàng, Multi-group đến cửa hàng, Multi-group đến cửa hàng.
Thậm chí ngay cả phía trên đài chủ tịch, bên dưới biểu ngữ Hội thao Mùa xuân cũng có một biểu ngữ khác viết đầy Multi-group đến cửa hàng.
Khi vật liệu được công nhân dần đem xuống gần hết, Trang Tư Ngọc phát hiện toàn bộ sân thể dục đều viết đầy Multi-group đến cửa hàng lấy tông màu chủ đạo là màu vàng, quả thực làm cho người ta hai mắt choáng váng.
- Chết tiệt, đây là chọc trúng ‘tổ ong’ Multi-group đến cửa hàng sao?
Các cán bộ Hội Sinh viên sững sờ.
- Học đệ, cậu quảng cáo quá dày đi?
Trang Tư Ngọc cũng không nhịn được nhìn về phía Giang Cần.
- Ngay từ đầu tôi cũng không muốn làm nhiều như vậy, nhưng không phải hiệu trưởng Trương đã nói sao, hội thao lần này có thể sẽ có đài truyền hình đến phỏng vấn, tôi sợ không lọt vào camera, cho nên mới in đầy, à đúng rồi, còn có cờ nữa, mọi người mau xem.
Nói xong, mọi người nhìn phía trước, phát hiện công nhân lắp xong bảng quảng cáo đã bắt đầu cắm cờ quanh sân thể dục.
Bên cạnh mỗi lá cờ của Đại học Lâm Xuyên đều có một lá cờ Multi-group đến cửa hàng.
Trang Tư Ngọc nhìn Giang Cần thật sâu, thầm nghĩ học đệ à học đệ, số tiền này cậu tiêu không thiệt thòi chút nào nha, chẳng trách lúc họp cậu đồng ý dứt khoát như vậy.
Chạng vạng tối, sắc trời dần dần ảm đạm, công nhân thu dọn đồ đạc lưu loát, ngồi xe nghênh ngang rời đi, mà sân thể dục Lâm Đại đã hoàn toàn biến thành hình dạng Giang Cần muốn.
Sau khi từ sân thể dục trở về, Trang Tư Ngọc đưa ảnh chụp hiện trường cho Trương Bách Thanh nhìn, nhất thời khiến hiệu trưởng Trương im lặng hồi lâu.
- Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu ta...
Sáng hôm sau vào lúc 8 giờ, ánh nắng ôn hòa, khí trời trong xanh, các khoa bắt đầu động viên sinh viên đi đến sân thể dục tham gia hội thao lần này.
Khi toàn bộ sân thể dục ngồi kín người, một nhóm nhỏ đội mũ vàng nhỏ đi vào sân, trên mũ của bọn họ viết chữ Multi-group, trong tay ôm một xấp tờ rơi và quạt quảng cáo, phân biệt phát ra từ hai bên đài chủ tịch.
[Thuê phòng khách sạn, ăn lẩu, hát karaoke, truy cập Multi-group đến cửa hàng, tất cả giảm 40%].
[Trận đấu kết thúc đặt cơm, lên Multi-group, nhận ưu đãi giảm 40%].
[Ăn uống vui chơi tất cả đều có, hôm nay cậu lên Multi-group chưa?].
[Người dùng mới được giảm giá 40%, truy cập Multi-group đến cửa hàng để đặt hàng, mở phòng đắt nhất với giá tiết kiệm nhất!].
Đồng thời, trên diễn đàn Zhihu còn đặc biệt mở một topic, liên tục cập nhật tình hình thi đấu, át chủ bài chính là liên kết online với offline theo thời gian thực.
“Mẹ nó, thuê phòng được giảm 40%? Đêm nay liền hành động!”
“Có thể suy tính đi ăn lẩu nha, ký túc xá chúng ta mỗi tuần đều phải ra ngoài tụ tập một lần.”
“Mát-xa rửa chân... Không tốt lắm đâu? Chưa từng đi, có ai dẫn tôi đi mở rộng tầm mắt không?”
“Đã lâu không liên hoan, cảm giác từ sau khi mọi người có đối tượng, quan hệ ký túc xá càng ngày càng nhạt, không biết tối nay có ai muốn đi không.”
“Có thể thử đi hồ bơi, làm thẻ cũng được giảm 40%?”
Lúc này Giang Cần đứng ở bên phải đài chủ tịch, hắn nhìn những chiếc mũ vàng nhỏ phía dưới, tâm tình thoải mái, trong lòng tự nhủ tiền này xài không phí, sân khấu chưa gì đã sôi nổi rồi.
Hắn đứng một lúc lâu, bỗng nhiên thấy có mấy người trông như giáo viên đi về phía đài chủ tịch, thầm nghĩ phải mau rời đi thôi, miễn cho bị hiệu trưởng Trương bắt được, nói ta thật sự quá không coi mình là người ngoài.
Tháng tư ở Lâm Xuyên thời tiết trong lành, nhiệt độ thích hợp, ánh nắng ban mai chiếu xuống làm tan đi làn sương mù mỏng manh, ngay sau đó khí lạnh mơ hồ cũng bị xua tan.
Đối diện có gió nhẹ thổi tới, mềm mại như tấm lụa mượt mà, thổi ra một màn ý xuân dạt dào.
Giang Cần chân trước vừa bước xuống đài, loa lớn sau lưng liền truyền tới âm thanh rền rĩ, “Khúc Quân Hành Vận Động Viên” lập tức vang lên, giai điệu quen thuộc này còn khiến người ta hoài niệm hơn cả gió xuân.
Bài nhạc này đã nghe từ nhỏ tới lớn, giống như khắc ở trong DNA, dù là kiểu tâm hồn già cỗi như Giang Cần, giây phút nghe thấy cũng có chút hưng phấn không thể giải thích.
Hắn cất bước đi đến khán đài của Học viện Tài chính, phát hiện bên trong sân vận động đã có rất nhiều người.
Có tuyển thủ dự thi, ví dụ như Nhâm Tự Cường, Trương Quảng Húc, vân vân...
Cũng có những khán giả đến cổ vũ cho anh em, như Tào Quảng Vũ, Chu Siêu, còn có Tưởng Điềm và Tống Tình Tình, ngay cả Phan Tú cũng có mặt.
Suy cho cùng, tham gia hội thao còn là vì danh dự của lớp và khoa, cho dù Nhâm Tự Cường không mấy nổi tiếng trong lớp nhưng khi đã tham gia thi đấu thì chắc chắn sẽ nhận được nhiều sự chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận