Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 219: Trên bàn rượu chỉ toàn chuyện xưa (2)

Giang Cần thấy mặt Trương Minh An trắng bệch, vội vàng bổ sung một câu:
- Chủ nhiệm Trương, anh đừng khẩn trương. Con đường của tôi và cô ấy hoàn toàn không giống nhau, anh đừng hoảng hốt.
Trương Minh An thở phào nhẹ nhõm:
- Vẫn phải làm đến nơi đến chốn, đừng đi theo con đường cũ của người khác.
- Tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không đẩy mình vào ngõ cụt.
Trương Minh An gật đầu, lại nhớ tới một chuyện:
- Gần đây tôi nghe được một tin đồn, Báo Thanh niên Lâm Xuyên định làm một kỳ phỏng vấn cho cậu, tuyên truyền về sự tích khởi nghiệp của cậu. Cậu phải nói thêm hai câu về sự trợ giúp của Đại học Khoa học Kỹ thuật đối với cậu, còn phải nói ra chuyện Khoa học Kỹ thuật ủng hộ kế hoạch vừa học vừa làm của cậu.
Giang Cần nghe xong hơi sửng sốt:
- Phỏng vấn tôi? Tôi là một sinh viên đại học bình thường, có gì để phỏng vấn?
- Cậu mới nhập học hai tháng đã dẫn dắt hơn ba mươi sinh viên khởi nghiệp, kiếm được hơn 500 ngàn tệ. Cậu còn tưởng rằng mình là bình thường không có gì lạ hả?
- Nhưng chủ nhiệm, tôi chỉ muốn kiếm tiền, không muốn nổi tiếng.
Trương Minh An nhướng mày:
- Vậy không được. Chúng tôi không thể giúp cậu không công. Cậu là sinh viên đại học, hạng mục khởi nghiệp của cậu không liên quan đến chúng tôi, bảo cậu thổi vài câu giúp chúng tôi còn không muốn?
Giang Cần miễn cưỡng đáp ứng:
- Được rồi. Vậy tôi sẽ nhắc qua hai câu.
Trương Minh An hài lòng gật đầu, lại nhịn không được mà cảm thán:
- Lúc tôi bằng tuổi cậu, trong lòng chỉ nghĩ đến học tập và yêu đương, chưa từng nghĩ tới chuyện khởi nghiệp. Cậu còn nói mình nghèo, lái Audi sao lại thiếu tiền, thật sự là kỳ quái.
- Điều này chỉ liên quan đến ham muốn tiền bạc, không xung đột với việc học cách yêu đương. - Giang Cần đưa ra đáp án.
- Cho nên cậu học tập rất tốt?
Giang Cần nhớ tới môn toán cao cấp của mình.
Trương Minh An vui vẻ:
- Cậu có đối tượng rồi?
Giang Cần nhớ tới câu châm ngôn của mình.
- Đừng vì theo đuổi tiền mà từ bỏ những thứ đang có. Tiền quả thật tốt, nhưng thanh xuân không chỉ đẹp mà còn ngắn ngủi.
Trưa hôm sau, Giang Cần từ Đại học Khoa học Kỹ thuật trở về, nhưng ngay cả ký túc xá cũng chưa kịp về thì đã phải đi thẳng đến tòa giảng đường.
Cuộc thi hoa khôi trường ở bên kia đã dần đi vào quỹ đạo, không cần hắn theo dõi nữa. Chỉ cần đám trạch nam kia gào khóc phất cờ hò hét là được, tựa như mũi tên rời dây hay như viên đạn rời nòng, cứ thế mà thắng tiến mục tiêu đã định.
Nhưng chuyện học tập lại làm cho người ta rất đau đầu, phải cần chính hắn đến.
Bởi vì bạn không thể ném bộ não của mình lên bàn và để nó tự học được.
Cuối cùng thì bộ não của con người vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng cũng may, năm nhất đại học không có nhiều môn chuyên ngành, ngược lại là đại cương tương đối nhiều. Sở dĩ Giang Cần dám trốn học cho dù đang ở rất gần lằn ranh đỏ cũng chính là vì điều này.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là kinh tế vi mô, lớp 3 và lớp 4 ghép lớp học chung.
Bởi vì chưa bắt đầu nên lớp học khá là ồn ào.
Mọi người hai ba người thành một nhóm, túm năm tụm ba, trò chuyện ai thổ lộ với ai, ngôi sao nào mở concert, nếu không thì là cậu xem chân mỹ nữ kia thật trắng, vớ vẩn… cái đó mẹ nó rõ ràng là tất chân.
Cuộc sống đại học bình thường đại khái là như vậy, chỉ tán gẫu chút chuyện bên lề, chỉ chú ý người bên cạnh. Nào giống cuộc sống của Giang Cần, chạy đông chạy tây, còn bận rộn hơn cả hiệu trưởng.
Mà giờ này khắc này, trong đám đông lại có một thiếu nữ không phù hợp với mọi người.
Cô mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, ngồi gần cửa sổ, ánh mắt trong trẻo, điềm tĩnh nhu thuận, không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài, chỉ mở sách giáo khoa, nhìn như có như không.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, để lại một góc trên bàn cô, một góc rơi xuống đất.
Xung quanh có không ít nam sinh miệng thì nói đề tài chỉ thuộc về bọn họ, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng rơi vào trên người cô. Liếc mắt một cái rồi nhanh chóng rời đi, nội tâm vô cùng thỏa mãn.
Giang Cần từ cửa sau lớp học đi vào, thản nhiên ngồi sau lưng cô, hắn nghiêng đầu sang phải, đại khái là có thể nhìn thấy khuôn mặt bóng loáng như ngọc của cô, lông mi tinh tế cong cong.
Ở trong mắt người khác là dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng nhưng khi rơi vào trong mắt hắn lại là nhu thuận khờ khạo ngây ngốc.
- Nhìn kìa, Giang Cần trở về rồi.
- Quả nhiên là đã chia tay, không ngồi cùng nhau, lời đồn là thật!
- Phùng Nam Thư xinh đẹp như vậy, tên doge này làm sao dám!
- Đàn ông là như vậy, mặc kệ người con gái ấy xinh đẹp cỡ nào thì một ngày nào đó cũng sẽ cảm thấy chán!
Giang Cần nhướng mày, thầm nói ông đây không ở giang hồ, sao khắp giang hồ đều là truyền thuyết mù quáng của ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận