Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 391: Cả nhà vây xem tiểu phú bà (2)

Bởi vì tất cả mọi người đều tới vì Giang Cần, cho nên hiển nhiên Giang Cần sẽ trở thành đề tài trung tâm nhất.
Cậu cả còn đỡ một chút, người tương đối đàng hoàng, chỉ hỏi về học tập và cuộc sống, nhưng hai dì lại tương đối nhiều chuyện, không câu nào rời khỏi hai chữ yêu đương.
- Giang Cần, có bạn gái chưa? Nghe nói trường cháu có rất nhiều nữ sinh.
- Chưa có dì út, cháu chỉ lo học tập thôi.
Giang Cần thản nhiên đáp lại.
Viên Hữu Cầm tuyệt không tin, thằng nhóc này có thể mười ngày nửa tháng không gọi điện thoại về nhà, làm sao có thể không yêu đương:
- Giang Cần, nếu con tìm được bạn gái thì mang về cho mẹ gặp, từ rất lâu mẹ đã muốn có một cô con gái, đáng tiếc con là con đầu lòng, có một cô con dâu cũng coi như hoàn thành giấc mộng của mẹ.
Dì út Viên Hữu Mai cũng bổ sung theo một câu:
- Nếu có thể mang về nhà ăn tết, dì út lì xì cho cháu, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, còn có dì hai, cậu cả của con, chúng ta cho ba phần, thế nào?
Giang Cần sáng mắt lên:
- Muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, còn có chuyện tốt này?!
Cậu cả nghe xong lập tức xua tay:
- Thôi đừng kéo anh theo, anh nghèo đến mức ngay cả tiền mua thuốc lá cũng không có.
- Anh cả, anh sợ cái gì, Giang Cần đã nói chưa có, chẳng lẽ nó còn có thể thuê một người về đòi tiền lì xì của anh sao?
- Vừa rồi mắt nó đều sáng lên, lỡ như thật sự đi bắt cóc về, em định làm sao?
Giang Cần giơ ngón cái lên, thầm nghĩ cậu cả thật là hiểu người cháu này.
Một giây sau, cậu cả thản nhiên đưa điện thoại cho Giang Cần:
- Em họ cháu vừa mới lấy ra chơi rắn săn mồi, cô bé trong hình nền kia rất xinh đẹp.
- Cô bé nào?
Viên Hữu Cầm quay đầu nhìn Giang Cần.
- Hình nền điện thoại của nó là một cô gái, anh thấy giống bạn gái, thằng nhóc này không nói thật. - Cậu cả nói một câu liền bán Giang Cần.
Dì út Viên Hữu Mai nhịn không được mà sửng sốt một chút:
- Được lắm, Giang Cần, cháu thật sự tìm được bạn gái rồi sao? Câu vừa rồi không tính, dì út cũng nghèo, tiền lì xì năm trăm tràn bao, nhiều hơn không cho!
- Cháu thật không có bạn gái mà dì út, dì đừng nghe cậu cả nói bậy, hình nền điện thoại của cháu là một minh tinh.
- Vớ vẩn, lấy ra xem!
Giang Cần bất đắc dĩ, đành phải lấy hình nền điện thoại ra cho mọi người nhìn.
Tấm ảnh này là lần trước chụp ở rừng phong, điểm ảnh không cao lắm, nhưng điểm ảnh càng thấp thì càng lộ ra người trong ảnh càng xinh đẹp.
Chỉ thấy trong hình, trên mặt đất tuyết rơi trắng tinh đứng một con bé đáng yêu cao lãnh, mũi bị lạnh đến ửng hồng, nhưng đôi mắt trong suốt sáng ngời, tay trái làm dấu V ở gò má bên phải, toàn bộ động tác đều có vẻ ngốc trong ngốc.
Kỳ thật sau khi chụp tấm ảnh này, hai người bọn họ còn chụp ảnh chung, nhưng may mắn không dùng làm hình nền, nếu không thực sự khó giải thích khái niệm "bạn tốt" vượt quá giới hạn này.
- Nhìn đi, xinh đẹp như vậy, làm sao có thể làm bạn gái cháu được? Cô ấy có thể mong đợi gì từ cháu? Mong đợi cháu không tắm à?
- Thật đúng là xinh đẹp…
Cả nhà vây quanh ảnh của Phùng Nam Thư xem nửa ngày, quả thật không quá tin tưởng Giang Cần có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy.
Viên Hữu Cầm cũng nhìn ảnh chụp của Phùng Nam Thư hồi lâu, cảm thấy ánh mắt cô bé tuy rằng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại lộ ra một loại nhu thuận mê người, là một loại cảm giác rất có nhãn duyên, càng xem càng cảm thấy thích.
Có nhãn duyên?
Còn cảm thấy thích?
Xong rồi, vậy khẳng định không phải bạn gái Giang Cần.
Bởi vì theo lời chị Lý đối diện, liếc mắt một cái đã cảm thấy tức giận mới là con dâu.
Viên Hữu Cầm trả điện thoại cho Giang Cần, hơi thất vọng, nhưng lại cảm thấy loại thất vọng này rất kỳ quái.
Khoảng thời gian Giang Cần lên trung học, bà luôn lo lắng thằng nhóc này yêu sớm, tâm tư không đặt ở học tập, nhưng Giang Cần mới học đại học nửa năm, bà đã muốn con dâu.
Nhất là chị Lý đối diện, cũng chỉ lớn hơn bà năm sáu tuổi, nhưng đã có cháu bồng, cả ngày đi dạo trong tiểu khu, quả thực làm cho người ta hâm mộ không thôi.
Không có cháu, không có con dâu.
Xin hỏi, dưới tình huống như vậy, độ hảo cảm của mẹ già đối với người con xa xứ mới trở về có thể duy trì được mấy ngày?
Kỳ thật không cần mấy ngày, ngủ nướng vài lần, ném quần áo lung tung vài lần, tình mẫu tử sẽ trượt xuống với tốc độ ngoài sức tưởng tượng.
Sau đó, sáu món mặn một món canh ở ngày đầu tiên sẽ biến thành hai món ăn một ngày.
Sau đó biến thành không có thức ăn và đưa hai mươi tệ.
Cuối cùng, ngay cả hai mươi tệ cũng quên đưa, còn phải lục lọi tìm mì ăn liền.
Nhưng Giang Cần không phải người bình thường, căn bản không cho mẹ cơ hội ghét bỏ mình.
Sáng sớm hôm sau, bảy giờ, trời còn vừa sáng, Giang Cần đã tắm rửa xong, nhìn vẻ mặt hồ nghi của hai ông bà dậy sớm đi làm, không rõ con trai phát điên cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận