Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 268: Một bẫy hai mồi

- Học tỷ, có phải chị rất khinh thường người như tôi không? Tôi nhất định là thiếu đi sự trung thực và lương thiện của một sinh viên đại học nhỉ, người đầy mùi tiền thối, phỏng chừng không ai thích, ngay cả bản thân tôi cũng không thích bản thân mình như vậy…
- Học đệ, tôi không phải chế giễu cậu, cậu như vậy cũng làm tôi khó chịu theo.
Tào Hinh Nguyệt như nhập vai, ánh mắt lập tức tràn đầy đồng cảm.
Cô thật sự không phải trào phúng, thuần túy là châm chọc, hơn nữa khoảng thời gian trước cô tận mắt nhìn Giang Cần chạy tới chạy lui, ngay cả thời gian trở về ký túc xá cũng không có, chỉ có thể ở lại phòng 207, cho nên cô hiểu hắn mệt mỏi đến mức nào.
Hơn nữa cô cũng hiểu được, kinh doanh là như vậy, dùng một đồng cũng phải cân đo đong đếm, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
- Như vậy đi, sau này nếu như cậu cần hỗ trợ, cậu cứ gọi tôi, tôi không ở đây thì tìm Hồng Nhan và Đường Lâm, có thể giúp chúng tôi chắc chắn sẽ giúp.
Giang Cần trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng:
- Trên thực tế, tôi tình cờ có việc cần chị giúp đỡ.
- Bây giờ tôi cần một cái Powerpoint để giới thiệu dự án, học tỷ có thể giúp tôi làm một cái được không.
Tào Hinh Nguyệt phản ứng lại:
- Cậu cố ý giả vờ đáng thương, không chỉ chờ hiệu trưởng mà còn đang chờ tôi lọt hố !
- Không, tuyệt đối không. Tôi cảm thấy chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp làm, chị tiếp xúc qua nhiều hạng mục khởi nghiệp như vậy, khẳng định biết sở thích của lãnh đạo. Kế tiếp tôi muốn đi Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm, phần Powerpoint này rất quan trọng.
- Trả tiền?
- Trả, chỉ cần làm tốt, phương diện thù lao tuyệt đối sẽ không bạc đãi.
Tào Hinh Nguyệt mím môi, thầm nghĩ học đệ cậu vẫn có chút lương tâm đấy, tối thiểu lần này không có ý định lấy không của người ta:
- Công việc gần đây của văn phòng tổng quả thật không nhiều lắm, tôi trở về sắp xếp một chút, điều người tới giúp cậu làm Powerpoint.
Giang Cần chắp tay trước ngực bái lạy:
- Cảm ơn học tỷ.
- Sau khi làm xong Powerpoint, cậu phải mời tôi ăn tối!
- Chắc chắn rồi!
Giang Cần đưa mắt nhìn Tào Hinh Nguyệt rời đi, xoay người vào lại 208, phân phó Đổng Văn Hào nhanh chóng chuyển đồ về, lại bảo Lộ Phi Vũ vặn bóng đèn lên, khá lắm, mới sống trong mờ tối một lúc mà thiếu chút nữa mắt hắn cũng đã mờ luôn.
- May mà hôm nay bà chủ của mọi người không tới đi dạo. - Giang Cần nói nhỏ một câu.
Tô Nại mờ mịt ngẩng đầu:
- Tại sao?
- Nếu để Hiệu trưởng Trương thấy hoa quả nhập khẩu cao cấp mà cô ấy mua, thì chiêu hôm nay của chúng ta sẽ mất linh.
- Cũng đúng…
Lúc này Đổng Văn Hào mang ghế ông chủ của Giang Cần đi vào:
- Ông chủ, chơi bài đi?
Giang Cần xắn tay áo lên:
- Hôm nay nhận được sự ủng hộ to lớn của nhà trường, tâm trạng thật tốt, đánh bài đánh bài.
- Chơi tiền được không?
- Không chơi tiền, lão tử không xu dính túi, hơn nữa cùng cờ bạc không đội trời chung!
Đổng Văn Hào ho khan một tiếng:
- Bình thường chúng tôi cũng không chơi tiền, còn không phải là hôm nay có ông chủ sao, cho nên mới đặc biệt muốn chơi tiền.
Giang Cần nghe xong vẻ mặt dấu chấm hỏi:
- Ồ, không ngờ trong mắt anh tôi là người coi tiền như rác?
- Không không không, là bởi vì ông chủ thân phận tôn quý, cho nên chúng tôi mới muốn chơi gì đó có trọng lượng.
Khóe miệng Giang Cần nhếch lên:
- Ha ha, Văn Hào, anh muốn học lão tử lừa người đúng không? Tài nghệ là có, nhưng không đủ để làm cho người ta động tâm.
Lộ Phi Vũ nhịn không được mở miệng:
- Ông chủ, chúng tôi thường chơi dán giấy cũng rất vui. Nhưng cậu thử nghĩ đi, làm ông chủ nhưng lại bị dán một đống giấy lên mặt, như thế cũng quá tổn hại uy nghiêm đi. Loại uy nghiêm này, dùng tiền cũng không mua được.
- Cái từ uy nghiêm này nghe thật sang nha.
Giang Cần nghe xong, chọc Đổng Văn Hào một cái:
- Nghe xem, lão Lộ còn học nhanh hơn anh, vừa nói tôi đã động tâm rồi.
Đổng Văn Hào ho khan một tiếng:
- Tuyệt vời, ông chủ đồng ý chơi tiền, một ván năm tệ!
- Mẹ nó, tôi đồng ý khi nào? Một ván năm tệ quá đắt, tôi ăn kem cũng chỉ ăn loại năm hào!
- Ông chủ? Cậu bị bà chủ quản chặt đến như vậy sao?
- Vớ vẩn, năm tệ thì năm tệ!
Giang Cần lớn giọng mắng, đưa tay bắt đầu sờ bài.
Trò poker mà đám người 208 chơi là do Đổng Văn Hào dạy, đây là cách chơi chỗ nhà y, tổng cộng năm người tham gia.
Hoàng đế ở sáng, thái giám ở tối, liên thủ đối phó ba nhà bình dân, đánh hết bài trong tay là thắng. Niềm vui của trò này nằm ở việc ẩn giấu thân phận thái giám mà dẫn đến nghi kỵ lẫn nhau, ngay cả hoàng đế cũng không biết thái giám bảo giá của mình là ai.
Một ván cần dùng đến bốn bộ bài, tổng cộng hơn hai trăm lá.
Giang Cần nghe Đổng Văn Hào nói xong quy tắc, cảm thấy mình đã hiểu, vô cùng tự tin, loảng xoảng ra bài, xếp thứ nhất đếm ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận