Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 698: Tôi là Giang Cần, người sáng lập Zhihu (1)

Đồng thời nó cũng đại diện cho một bước ngoặt để khu kinh doanh Lâm Xuyên cùng nhau vươn ra khỏi Lâm Xuyên, thậm chí sẽ trở thành một cột mốc đáng nhớ.
Một sự kiện lớn như vậy làm sao có thế thiếu sự có mặt của chính quyền được?
Giang Cần đã hiểu rõ ngọn nguồn, thế là để tổ công tác này điều hành và chủ trì cuộc họp, còn hắn chỉ cần yên tâm đi chuẩn bị những giấy tờ cần thiết cho buổi ký kết.
Hơn 8 giờ sáng, Giang Cần mặc bộ vest phẳng phiu cùng giày da bóng loáng, dẫn Ngụy Lan Lan và Đồng Văn Hào cùng đi đến cổng khách sạn Long Khải.
Sau khi sự kiện quảng bá bắt đầu, giao lưu và câu thông giữa các bên sẽ trở thành một việc vô cùng quan trọng, Giang Cần không thể đích thân làm mọi việc được, nên hắn cần để người khác xuất hiện kéo dài thời gian.
Có điều hắn hoàn toàn không ngờ được quy mô buổi hội nghị ký kết này lại lớn tới vậy.
Vừa tiến vào trong đại sảnh, những hàng ghế cuối đã chật kín các phóng viên và các thể loại máy ảnh, máy quay, có người thì đang chờ, cũng có người đang điều chỉnh lại thiết bị của mình.
Xem ra chính quyền thành phố Lâm Xuyên đang muốn mượn cơ hội này để quảng bá việc nâng cấp công nghiệp, nhưng vậy cũng hay, vì đợt này Zhihu gây bão vốn là để tạo thêm tiếng vang, nếu bây giờ có truyền thông hỗ trợ nữa thì coi như thành công gấp bội rồi.
Giang Cần nhìn quanh, bỗng nhận ra 2 gương mặt quen thuộc trong đám phóng viên ngồi dưới.
Một người là Cố Xuân Lôi - chủ nhiệm trung tâm Quảng Giáo của Đại học Lâm Xuyên, còn người kia là Sở Ti Kỳ - hiện là phó trưởng phòng của đài phóng viên trung tâm Quảng Giáo.
Giang Cần hơi ngạc nhiên, tự ngẫm đến cả Đại học Lâm Xuyên cũng điều người tới, khỏi phải nói cũng biết đây là ý của Trương Bá Thanh, trước giờ ông không sợ bị lừa, chỉ sợ bản thân không đủ nổi tiếng.
- Những ông lớn bên đó là đối tác quan trọng của Zhihu, tôi sẽ đưa mọi người qua đó làm quen với họ.
- Dạ ông chủ.
Giang Cần vừa định đi qua đó, bỗng quay đầu lại nhìn chằm chằm Ngụy Lan Lan, sau đó hắn đưa tay ra cởi chiếc khuy áo sơ mi trên cùng của cô.
Ngụy Lan Lan vừa thấy cổ áo được nới rộng thì lập tức trở nên căng thẳng cực độ, cô tự hỏi sao tự dưng ông chủ lại nổi máu dê trước toàn bộ giới truyền thông của Lâm Xuyên như vậy chứ.
Còn đại nội tổng quản Đổng Văn Hào cũng lập tức liếc qua, coi như chỗ không người mà tiến lên một bước về phía bên phải để chặn hành động của hai người nọ.
Nhưng Giang Cần chỉ cởi một nút áo của cô rồi rút tay lại, sau đó coi như không có chuyện gì mà bước tới chỗ các ông lớn của Lâm Xuyên đang tụ tập.
- Lưu tổng, Vương tổng, Triệu tổng, tôi xin được giới thiệu với mọi người đây là Ngụy Lan Lan, trưởng phòng marketing của công ty tôi, và hiện cũng là thư ký của tôi. Sau khi kế hoạch marketing được thực hiện, thì phần lớn công việc đều do cô ấy phụ trách.
- Dạ xin chào các vị tổng giám đốc. - Ngụy Lan Lan hơi cúi người rồi nói.
Lưu Hỉ Lượng đánh giá qua một lượt:
- Trưởng phòng á? Trẻ vậy sao?
- Đúng vậy, tôi thích tuyển những người trẻ tuổi, vì họ rất nhanh nhạy trong việc sử dụng mạng xã hội để làm việc.
Giang Cần quay đầu nhìn Ngụy Lan Lan, đột nhiên hắn sững người rồi nói:
- Cái con bé này, sao khuy áo cũng không cài cho hẳn hoi vậy!
Ngụy Lan Lan: ?
Ngay tức thì, Giang Cần giơ tay ra cài khuy áo cho Ngụy Lan Lan trước mặt các ông lớn, còn thuận tay vuốt cổ áo lại cho phẳng phiu, hành động này khiến cho Ngụy Lan Lan bủn rủn cả người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, các ông lớn của Lâm Xuyên không còn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khi nhìn cô nữa, mà ngay lập tức lấy danh thiếp từ trong túi ra, miệng thì nhanh nhảu chào trưởng phòng Ngụy, sau đó có người thì bắt tay cô, có người lại nói chuyện với cô.
Ngụy Lan Lan đi theo Giang Cần đã lâu, từng cử chỉ đều toát lên vẻ khí phách nhưng vẫn vô cùng thanh lịch, ngoại trừ đầu buổi hội nghị có hơi căng thẳng ra thì trong từng lời nói của cô đều cho thấy cô có rất nhiều kinh nghiệm.
Giang Cần nở một nụ cười hài lòng, sau đó đưa Đổng Văn Hào đi sang bên cạnh sân khấu để ôn lại kịch bản phát biểu.
Trong thời gian này cũng có không ít ông lớn tới chào hỏi hắn, gọi hắn là Giang tổng, lúc thì cười lớn, lúc thì nói thầm bên tai hắn, có lúc lại nháy mắt ra hiệu gì đó, cũng có khi lại vỗ vai nhau mấy cái.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Ti Kỳ đang đứng cùng cánh phóng viên cắn chặt môi, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Từ sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cô luôn thấy hắn đứng ở những tòa nhà cao tầng, nhìn thấy vô số khách hàng, bạn bè dùng bữa với hắn. Nhất là lúc này đây, khi nhìn thấy hắn quần là áo lượt nói chuyện vui vẻ với các doanh nhân giàu có này, cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối vô hạn.
“Tôi cũng muốn cảm ơn cô”.
Sở Ti Kỳ đột nhiên nhớ lại câu nói mà Phùng Nam Thư nói với mình tại buổi chụp ảnh cho người mẫu ngày hôm đó.
Cô cảm ơn tôi bởi vì cô đã có được anh ấy của ngày hôm nay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận