Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 499: Tặng tiền cũng phải có chiêu (2)

- Anh là ai? - Giang Cần khó hiểu nhìn y.
- Cậu hỏi tôi là ai, tôi là phó chủ tịch Hội Sinh viên Đàm Thế Bằng!
Giang Cần chép chép miệng, thầm nghĩ Hội Sinh viên thật lắm chuyện, còn thông báo cho mọi người 10 giờ đến, đến đúng 10 giờ thì thế nào, không phải bây giờ còn chưa bắt đầu họp sao?
Những người làm cán bộ sinh viên này, con mẹ nó thật thích quan trọng hóa mấy thứ lông gà vỏ tỏi, thật không có ý nghĩa.
- Xin lỗi, lần sau tôi sẽ đến đúng giờ.
Giang Cần cất bước đi ra hàng sau phòng họp, tìm một chỗ trống ngồi xuống, kết quả vừa ngẩng đầu, hắn đã phát hiện Đàm Thế Bằng vẫn còn nhìn hắn bằng vẻ mặt khó chịu.
Nhìn gì, tôi đâu phải là người của Hội Sinh viên, nhìn tôi làm cái chim gì.
Giang Cần mở điện thoại ra, vừa chơi Rắn săn mồi vừa chờ hiệu trưởng Trương, chỉ là âm thanh điện thoại của hắn dù nhỏ, nhưng vẫn có vẻ đặc biệt chói tai trong phòng họp yên tĩnh này.
- Tắt điện thoại cho tôi và đừng làm ồn nữa.
Vẻ mặt Đàm Thế Bằng lạnh lùng nhìn hắn:
- Cậu học khoa nào? Lát nữa tan họp, cậu không cần làm việc của Hội Sinh viên nữa.
Nghe được câu nói này, tất cả cán bộ Hội Sinh viên ở đây đều nhìn về phía Giang Cần, biểu tình như cười trên nỗi đau của người khác.
Hội Sinh viên trường có quyền lớn hơn Hội Sinh viên khoa, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng muốn phản ánh tình hình lên trên và bãi miễn một cán bộ Hội Sinh viên thì quả thực không quá phức tạp.
Cho nên trong mắt bọn họ, Giang Cần đã bị khai trừ rồi.
Nhưng không đợi Đàm Thế Bằng phát biểu tiếp, cửa phòng họp đã bị đẩy ra, Trương Bách Thanh và Trang Tư Ngọc đẩy cửa đi vào, nói xin lỗi với mọi người vì đã đợi lâu.
Đàm Thế Bằng lập tức ngậm miệng lại, thay đổi khuôn mặt tươi cười đứng dậy, kéo ghế cho Trương Bách Thanh và Trang Tư Ngọc.
Sau đó, mọi người trong phòng triển khai một loạt thảo luận đối với Hội thao Mùa xuân lần này, từ tổng thể đến phân đoạn, từ chấm điểm đến trao giải, không phân lớn nhỏ, nhao nhao phát biểu.
Giang Cần không mấy quan tâm về những thứ này, thẳng đến khi Trương Bách Thanh chuyển đề tài thảo luận sang tài trợ, hắn mới thoáng ngẩng đầu.
- Hội thao năm nay, chúng ta phải tổ chức thật lớn, sẽ có phóng viên đài truyền hình Lâm Xuyên tới phỏng vấn. Để thể hiện tinh thần của nhà trường, các loại trang trí của hội trường phải đầy đủ, kinh phí nhà trường cấp tuy đủ nhưng có thể không đáp ứng được ở một số khía cạnh, vì vậy mong các hội sinh viên của các khoa tích cực vận động tài trợ.
- Thưa hiệu trưởng, năm nay tài trợ khó kiếm, nhiều thương nhân đều nói tình hình kinh tế không tốt. - Trang Tư Ngọc lên tiếng.
Trương Bách Thanh ho khan một tiếng:
- Một số cửa hàng nhỏ thì đừng đi vận động nữa, nhưng một số đại hộ thì vẫn nên hào phóng mở hầu bao.
- Nhưng đi đâu tìm đại hộ đây?
- Tìm ở gần trường học thôi, hoặc là đại hộ ngay trong trường cũng được.
Trang Tư Ngọc liếc mắt nhìn Giang Cần:
- Hiệu trưởng, đại hộ thường khó nói chuyện, có khi chúng ta còn chưa mở lời thì đã bị từ chối rồi.
Trương Bách Thanh khoát tay áo nói:
- Một số đại hộ trong trường đều từng nhận chỗ tốt từ nhà trường, các em đi thử xem, bọn họ chắc chắn sẽ sẵn lòng bỏ tiền ra.
- Em sợ bọn họ giả ngu vờ ngốc, không muốn há miệng.
Trương Bách Thanh và Trang Tư Ngọc một xướng một họa, trong lời nói đều đang ám chỉ Giang Cần, nhưng Giang Cần chỉ mỉm cười, không nói một lời.
Hiệu trưởng Trương tức giận không chịu được, thầm nghĩ thằng nhóc này bình thường chuyện chết cũng có thể nói thành sống, không nên thiếu nhạy bén như vậy chứ. Mình đã nói đến mức này rồi nhưng hắn vẫn không biểu hiện gì, vậy không phải là mình uổng công nâng đỡ hắn sao?
- Giang Cần, em có nghe hiểu lời thầy vừa nói không? - Trương Bách Thanh rốt cục nhịn không được.
Giang Cần bĩu môi:
- Hiệu trưởng, thầy sắp thò tay vào túi tiền của em rồi, em còn có thể không hiểu sao.
- Vậy sao em không biểu thị một chút? Chỉ nhìn thầy ở chỗ này lãng phí nước bọt?
- Em không dám, lúc nãy ông anh mặt mụn kia bảo em đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào, em phải tuân thủ quy củ.
Tiếng nói vừa dứt, mọi ánh mắt trong hiện trường đều tập trung vào mặt của Đàm Thế Bằng, y vốn đã đỏ mặt vì bị mụn trứng cá, lúc này càng đỏ hơn.
Mẹ nó, thằng chó này không phải Hội Sinh viên, là hiệu trưởng Trương gọi tới? Sao lúc nãy hắn không nói thẳng ra chứ?
Trương Bách Thanh liếc nhìn Đàm Thế Bằng, không để ý tới:
- Đừng chuyển đề tài, em nói có tài trợ hay không đi?
- Hiệu trưởng, nể mặt thầy và chị Trang, kinh phí năm nay còn thiếu bao nhiêu, em bao hết.
- Thật không?
Trang Tư Ngọc cũng bị sốc.
Giang Cần gật đầu:
- Nhưng em có một điều kiện, vật liệu ở hội trường sẽ do em làm, hôm sau gửi cho em bảng yêu cầu là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận