Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 665: Tiểu phú bà không có khí phách (1)

Sau hồi lâu, Phùng Nam Thư mang giày da nhỏ đi cộc cộc đến căn cứ khởi nghiệp, sau đó được Giang Cần kéo vào 207, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị cởi vớ cởi giày, vẻ mặt chỉ có nghiêm túc và ngây ngốc.
Giang Cần ngồi trên ghế sô pha, bàn tay nắm lấy chân nhỏ trắng như tuyết kia, nhẹ nhàng bôi sơn móng màu hồng nhạt cho cô.
Tiểu phú bà không biết hắn muốn làm gì, nhưng nhìn Giang Cần tập trung lại dịu dàng với chân mình, cô không kìm được mà muốn gọi ca ca.
Sau khi bôi xong chân phải, Giang Cần thổi hai cái, ánh mắt hơi sáng lên.
- Đẹp không?
- Đẹp.
Phùng Nam Thư gật đầu.
Giang Cần mỉm cười:
- Thật xinh đẹp, màu giống như một viên ngọc thạch hồng nhạt, sắc hương vị đều có đủ.
Tiểu phú bà bỗng nhiên hù khuôn mặt nhỏ:
- Giang Cần, có phải cậu lại ăn đồ không nên ăn không?
Được bạn tốt tận tình chu đáo sơn móng tay cho, còn tự tay làm, không ngại khổ không ngại mệt, tràn đầy chân thành và thiện ý, thậm chí không yêu cầu hồi báo, kết quả lại bị đối phương vu khống thành biến thái, Giang Cần tức đến mức suýt ăn không vô.
Lý do là bởi cảm xúc tiêu cực thực sự sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh giao cảm, khiến cho cơ dạ dày co bóp chậm lại, dẫn đến giảm nhu động dạ dày, từ đó làm giảm cảm giác thèm ăn.
Nhưng may mà linh hồn của Giang Cần rất thành thục, khả năng điều tiết bản thân cũng tương đối mạnh mẽ, hắn cũng không chấp tiểu phú bà nữa.
Ăn nên ăn, uống nên uống, không nên buồn bã thì tâm trạng mới vui vẻ được, phải không nào?
Nếu như mỗi lần bị người khác vu oan mà ăn không vô thì nhất định sẽ bị suy dinh dưỡng.
Sau nửa giờ, Phùng Nam Thư hừ một tiếng, phồng đôi má hồng lên, đôi chân trắng nõn như tuyết khép lại với nhau, trong ánh mắt tràn đầy ý muốn nhõng nhẽo.
- Mình muốn gọi ca ca. - Tiểu phú bà cao lãnh nói.
Giang Cần đứng dậy phủi phủi đầu gối:
- Không được, bây giờ cậu không được gọi là mình là ca ca, mình cần chút thời gian hạ nhiệt, để sau hẵng nói.
- Gấu đần…
Tiểu phú bà cảm thấy Giang Cần có chút ngốc nghếch, giống như một con gấu đen ngốc nghếch, hơi giống dáng vẻ mình ăn ớt bị cay, hiển nhiên là không chịu nổi, nhưng vẫn là không nhịn được.
Cậu còn nói mình ngốc, rõ ràng cậu cũng đâu có khác.
Phùng Nam Thư dựa lưng vào ghế sô pha, đôi chân thon dài co lại, giơ tay ra xoa xoa chân mình, ánh mắt luôn dán chặt vào Giang Cần, đôi mắt ngập nước, vẻ mặt giống như một con mèo mướp hoa đang nằm trong hoàn cảnh ôn hòa đó.
- Có đói bụng không?
- Mình đói, bụng trống rỗng rồi, muốn ăn cơm cùng cậu.
Giang Cần nhẹ nhàng mở cửa phòng đã khóa trái, liếc mắt ra ngoài, thấy không có người ngoài mới đẩy cửa ra hoàn toàn, dắt theo tiểu phú bà luôn dán mắt vào hắn đi ra ngoài, đến căng tin số 2 của Lâm Đại.
Bởi vì tân sinh viên mới nhập học cho nên toàn bộ căng tin có cảm giác chật kín người, cửa nào cũng xếp một hàng thật dài, mọi người trong cửa hàng tò mò nhìn kỹ xảo run tay của bác gái căng tin và tuyệt kỹ làm sao để miếng thịt trên thìa biến mất trong chớp mắt.
Ôi chao, con mẹ nó không có chớp mắt mà, nhưng miếng thịt kia đâu rồi?
Bác gái căng tin cũng có chút văn hóa: không có gì, quen tay hay việc.
Giang Cần nắm tay nhỏ của Phùng Nam Thư, đứng ở cửa nhìn vào bên trong, hắn không khỏi có chút choáng ngợp:
- Bên trong đông quá, cậu nắm chắc quần áo của mình, đừng để bị lạc lại khóc nhè.
Vẻ mặt Phùng Nam Thư tự tin lại lạnh lùng nhìn hắn:
- Giang Cần, cho đến giờ mình chưa bao giờ khóc nhè.
- Vậy cậu có nắm hay là không nắm? Có khí phách thì đừng có nắm, để mình xem cậu dũng cảm đến mức nào. - Giang Cần túm quần áo đưa đến trước mặt cô, còn vẫy vẫy hai cái, rõ ràng hắn đang dụ dỗ cô.
Tiểu phú bà nhịn hồi lâu nhưng vẫn không cưỡng lại được, đưa tay ra nắm chặt:
- Giang Cần, mình vốn không có chút dũng cảm nào.
- Cậu ngược lại tự nhận rõ bản thân đấy, nhưng biểu cảm quá đáng yêu, sẽ làm mất tình cảm bạn bè, lần sau không cho phép cậu làm như vậy nữa.
- Vậy cậu nói lại nửa câu đầu thêm mấy lần nữa đi. - Phùng Nam Thư nắm lấy quần áo của hắn, lộc cộc đi theo sau hắn.
Tuy là học kỳ mới nhưng trong căng tin không có nhiều thay đổi, vẫn là những món cũ kỹ, Giang Cần nhìn cửa có ít người xếp hàng nhất, đưa điếu thuốc Trung Hoa vào, nói chuyện với ông chủ cả buổi, sau đó nhờ chú mua giùm một phần mì bò viên và cơm chân giò từ bếp sau.
Căng tin đại học chủ yếu là do các nhà thầu tích hợp và kinh doanh, đầu bếp không quan tâm cửa của mình có bán được đồ ăn hay không, cứ ngậm điếu thuốc trong miệng rồi lấy hai phần về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận