Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 140: Mục đích khởi nghiệp

- Vậy đành nhờ học tỷ rồi, ngoài ra còn có một chuyện nữa, tôi có một người bạn, được nhượng lại tiệm trà sữa trước Quảng trường Tiến lên, có thể làm đăng ký ở chỗ chị không. Xin giấy chứng nhận tự kinh doanh, cứ làm quy trình nhanh nhất, tín chỉ gì đó đều không quan trọng.
- Người đến chưa? Bảo cô ấy theo chị vào văn phòng tổng.
- Phùng Nam Thư, đi làm giấy chứng nhận.
Giang Cần ngó vào phòng gọi một câu, ngay sau đó trong phòng làm việc vang lên tiếng bước chân nhanh nhẹ.
Hôm nay tiểu phú bà mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt họa tiết hoa trắng có thắt lưng, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, nhìn qua có khí chất thoát tục, có cảm giác tươi mát như trong bức họa bước ra, nhưng lại có vẻ đẹp lạnh lùng và thanh nhã.
Cô đi tới bên cửa, dùng đôi con ngươi trong veo nhìn Giang Cần.
Ánh mắt này của cô trong mắt Giang Cần có hơi ngốc nghếch, nhưng rơi vào con mắt của Tào Hinh Nguyệt, đó lại mang theo cảm giác lạnh lẽo đến dọa người, giống như nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết, vừa xinh đẹp vừa có trí tuệ, vừa thanh thuần lại vừa khát khao.
Mặt khác, ánh mắt cao lãnh này rõ ràng là đang nhìn Giang Cần, còn cô chỉ đứng gần nhưng lại có cảm giác bị rét lạnh lan đến bên mình.
Nhan sắc như này, mặc áo măng tô quân đội cũng đẹp, trừ khi cô ấy mở miệng thốt ra là tiếng Sơn Đông, nếu không gương mặt này thật sự là không có điểm nào có thể chê được.
- Bảo sao miệng lúc nào cũng yêu đương chó còn không thèm…
Tào Hinh Nguyệt trầm ngâm.
Giang Cần nghe thấy liền sửng sốt, quay đầu nhìn Tào Hinh Nguyệt:
- Học tỷ, chị nói gì vậy?
- Học đệ, cậu không yêu đương là bởi vì không theo đuổi được người ta đúng không? Cô gái này, độ khó phải là cấp địa ngục nhỉ, chị thấy cậu thôi cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.
Tào Hinh Nguyệt chậc chậc nói.
- Học tỷ, năng lực suy diễn của chị khéo đến cấp độ của mấy tác giả văn học mạng rồi ấy nhỉ? Hay là đến diễn đàn của tôi làm thêm đi? Tôi nâng chị trở thành Thiên hậu ngôn tình thời đại mới, chị nổi tiếng vui vẻ, tôi sẵn lòng đếm tiền.
Tào Hinh Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, biết con trai đều muốn giữ thể diện, nên cũng không chế giễu hắn nữa, lên tiếng chào hỏi Phùng Nam Thư, sao đó đưa cô xuống tầng dưới, đến chỗ văn phòng tổng.
Xin giấy chứng nhận tự kinh doanh rất đơn giản, chỉ cần điền vào đơn xin, đến lúc đó chờ chủ nhiệm Trương đóng dấu, sau đó tranh thủ thời gian đến cục Công thương lập hồ sơ là xong rồi.
Phùng Nam Thư nằm úp trên bàn, mỗi nét đưa bút, đều rất nghiêm túc viết, giống như muốn xin một điều gì đó rất lớn lao ảnh hưởng đến cả cuộc đời, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự trang trọng và nghiêm túc.
Phù !
Sau khi viết xong chữ cuối cùng, tiểu phú bà hít sâu thở ra một hơi, cầm tờ giấy đưa lên hướng cửa sổ, để ánh mặt trời xuyên thấu qua nó, chiếu sáng lên những con chữ xinh đẹp.
Người đề nghị: Phùng Nam Thư.
Giới tính: nữ.
Tên xí nghiệp: Tiệm trà sữa Hỉ Điềm.
Chức vụ: Bà chủ.
Nơi đăng ký: văng phòng tổng, căn cứ khởi nghiệp.
Đã tham gia quá trình bồi dưỡng và đào tạo lập nghiệp chưa: chưa.
Hạng mục kinh doanh: trà sữa.
Nguồn vốn đầu tư: Giang Cần cho.
- Em điền xong rồi.
- Được rồi học muội, để tờ đơn lại là được, em có thể đi được rồi.
Tào Hinh Nguyệt mỉm cười, xếp tờ đơn lên vị trí trên cùng, bảo đảm chắc chắn rằng giáo sư Nghiêm có thể đóng dấu cho cô đầu tiên. Hết cách rồi, dáng vẻ xinh đẹp là có đặc quyền như vậy, đặc biệt là loại sắc đẹp có thể mê đắm cả đàn ông lẫn phụ nữa, đặc quyền quả thực quá lớn.
Phùng Nam Thư do dự một hồi bước ra ngoài, lúc ra khỏi cửa không kìm được quay lại nhìn, trong lòng thầm hỏi giấy chứng nhận làm bà chủ của tôi đâu?
Nhưng cô khá sợ giao tiếp, ngoại trừ đứng trước mặt Giang Cần có thể luyên thuyên không ngừng, nhưng khi gặp người mình mới gặp lần đầu tiên liền rơi vào trạng thái không mở miệng nói chuyện được.
Cho nên mặc dù trong lòng tiểu phú bà tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không nói ra, vẫn quyết định quay về tìm Giang Cần.
- Chữ của học muội thiên tiên này thật đẹp quá đi, so với chữ in còn nắn nót hơn, quả thực nét chữ cũng đẹp như người mà. Giang Cần có bay mất dép sợ cũng không theo đuổi được nàng, bảo sao cậu ta cứ nghe tới hai chữ “tình yêu” là xù lông, lúc nào cũng cái biểu cảm xem thường tình yêu, chắc chắn nhận thất bại không ít, tạo thành bóng đen trong lòng.
- Ế?
Tào Hinh Nguyệt lại cầm tờ đơn lên, ánh mắt dừng ở cột “mục đích khởi nghiệp”, ánh mắt sợ hãi, biểu cảm dần dần trở nên kỳ dị.
“Làm lão bản nương của Giang Cần.”
Đây là cách chơi chữ, nghĩa là Làm vợ của Giang Cần !
Bạn cần đăng nhập để bình luận