Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 172: Làm lành?

Mà Hồng Nhan mặt không biểu cảm, không kích động là mấy, cũng chẳng vui vẻ cho lắm, bởi vì thời cao trung cô chính là hoa khôi của trường, được người ta gọi vậy tận ba năm, căn bản không quan tâm đến danh hiệu này, vì vậy nhận giải thưởng định rời khỏi luôn, ai ngờ lại bị Sở Ti Kỳ gọi lại.
- Hồng Nhan, chúng ta làm hòa đi.
Sở Ti Kỳ nhìn cô nói.
Hồng Nhan mỉm cười:
- Không cần đâu, ký túc đã phê duyệt rồi, tôi sẽ chuyển đến kí túc của khoa Thương mại Quốc tế luôn, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
- Kể cả cậu chuyển đi, tôi cũng muốn làm lành với cậu.
- Chúng ta cãi nhau thành như vậy rồi, cậu nghĩ còn có thể sao?
- Có thể, bởi vì tôi sẽ không tranh giành Giang Cần với cậu nữa đâu.
Sở Ti Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh nói.
- Bởi vì giành được hạng nhất, nhìn thấy rừng rậm mênh mông phía trước, nên cảm thấy Giang Cần không có giá trị nữa rồi.
Khuôn mặt Sở Ti Kỳ trắng bệch, hồi lâu sau mới cắn răng nói:
- Đúng, tôi thừa nhận điều cậu nói là đúng. Có nhiều người thích tôi như vậy, tôi việc gì phải thắt cổ trên một cái cây, huống gì, cậu ta đối với tôi quá lạnh lùng, tôi gặp cậu ta trên tàu lửa, cậu ta cũng không buồn nhìn tôi lấy một cái!
Hồng Nhan im lặng nửa buổi rồi mở lời:
- Cậu nên biết rằng, tôi không hứng thú với danh hiệu hoa khôi giả tạo này.
- Thế thì sao, cậu cảm thấy tôi rất hư vinh sao? Nếu như cậu đã không để tâm đến nó, vậy vì sao còn đến đây nhận giải?
Sở Ti Kỳ bắt đầu không kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình.
- Được thôi, nếu cậu đã hỏi, vậy tôi sẽ nói thật cho cậu biết, tôi đồng ý đến lễ trao giải này là vì giúp Giang Cần.
- Chẳng lẽ cậu không biết sao? Người đứng sau diễn đàn Zhihu chính là Giang Cần đấy, danh hiệu này của cậu cũng là cậu ấy cho cậu.
Lời nói của Hồng Nhạn giống như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Sở Ti Kỳ trừng to mắt, khuôn mặt vốn trắng bệch vì tức giận giờ càng thêm trắng.
Này còn cãi lý gì được nữa? Danh hiệu hoa khôi của mình là Giang Cần phong? Quá khó tin, cậu ta làm gì có bản lĩnh điều khiển cả một trường học?
- Cậu nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?
- Cậu đi tìm MC trao giải ban nãy, hỏi anh ta xem Giang Cần là ai. – Hồng Nhạn nói rồi quay người rời đi.
Sở Tì Kỳ nắm chặt lấy váy, quay đầu chạy ra phía sau sân khấu, tìm người vừa nãy làm MC:
- Học trưởng, chào anh, em có chuyện muốn hỏi anh.
- Chuyện gì?
Vẻ ngỡ ngàng lóe lên trong mắt Đổng Văn Hào.
Sở Ti Kỳ thở sâu:
- Anh biết Giang Cần không?
- Đương nhiên là biết chứ, cậu ấy là ông chủ của bọn tôi.
Hồi lâu sau, sắc trời dần tối, Đại học Lâm Xuyên đón một cơn mưa thu, tuy không lớn, nhưng đủ mang đến cảm giác ớn lạnh.
Sở Ti Kỳ từ trường chính quay về khu phía đông, đẩy cửa kí túc xá, phát hiện Hồng Nhan đã thu dọn giường chiếu sạch sẽ, nhưng cô không hề quan tâm, sau đó ngồi trên chiếc ghế của mình và cứ thế ngẩn người.
Kỳ nghỉ, cô vì muốn gặp Giang Cần, cố ý nhờ Vương Tuệ Như tìm Quách Tử Hàng xin biển số xe.
Nhưng cũng chính vào lần đó, Sở Ti Kỳ mới thật sự hiểu rõ, Giang Cần không chỉ không thích mình, thậm chí còn ghét mình ra mặt.
Cô là một cô gái rất sĩ diện, cảm thấy nếu Giang Cần đã không thích mình, vậy mình việc gì phải khổ sở dây dưa với hắn? Xin, bao nhiêu người chọn cô làm hoa khôi, bao nhiêu người thích cô như vậy, cô hà cớ gì phải vì Giang Cần mà mất hồn mất vía?
Nhưng đến lúc này cô mới hiểu rõ, hóa ra vinh dự mà cô kiêu ngạo về nó đều do một tay hắn tạo ra, mà những gì cô cảm thấy đắc ý có lẽ trong mắt hắn vốn không đáng một đồng tiền.
- Ti Kỳ, cậu làm sao vậy?
Vương Tuệ Như nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, cảm thấy rất kỳ quái, không phải mới đi nhận thưởng sao? Lúc đi còn rất phấn khích cơ mà.
- Không, không sao.
- Ài, cậu biết mà, gần đây có người đưa tin, diễn đàn trao giải thưởng cho cậu có lẽ nhận được hơn 500 ngàn tệ tiền quảng cáo, khách hàng xếp hàng đến cuối năm, hơn nữa người lập nên diễn dàn còn là năm nhất giống chúng ta, đều là tân sinh viên!
Sở Ti Kỳ gượng cười, chui người vào trong chăn.
Hóa ra cái người dễ như trở bàn tay kia nay đã trở nên ưu tú như vậy rồi.
Khảo nghiệm?
Não mình chắc bị úng nước rồi, thế mà còn muốn khảo nghiệm một người như vậy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận