Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 601: Doanh nhân nổi tiếng Giang Cần (2)

Trong lúc các giáo viên bộ môn đang nghị luận sôi nổi, thầy Tống - người vốn từng phụ trách lớp A2 kéo vali đi vào, sau khi ngồi xuống liền thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày hôm trước, y đi công tác ở một trường có tỷ lệ trúng tuyển rất cao ở Lâm Xuyên, một phút trước vừa mới xuống xe, mệt đến mức ngay cả nhà cũng không muốn về.
- Đúng rồi, mọi người còn nhớ Giang Cần ở lớp chúng ta không?
- Lần này đi Lâm Xuyên tôi nghe được một tin tức, thằng nhóc Giang Cần kia vừa lên đại học đã bắt đầu khởi nghiệp, hiện tại tài sản đã gần chục triệu. Tôi cũng không biết thật hay giả, nhưng danh tiếng của cậu ta tuyệt đối là thật, rất nhiều phương tiện truyền thông chính thống ở Lâm Xuyên đều đang đưa về tin cậu ta.
Thầy Tống móc từ trong túi áo ra một tờ báo:
- Để tôi đọc cho mọi người nghe. Giang Cần, người Tế Châu, tốt nghiệp trung học phổ thông Thành Nam, hiện tại đang là sinh viên đại học Lâm Xuyên. Năm thứ nhất đã dành được danh hiệu ngôi sao học tập, sau đó lại liên tiếp khởi nghiệp, trở thành một doanh nhân trẻ nổi tiếng ở thành phố Lâm Xuyên. Mặc dù năm nay mới chỉ mười chín tuổi, nhưng cậu ấy đã liên tiếp thành lập Zhihu và Multi-group, kích thích tiêu dùng ở Lâm Xuyên, kéo theo sản xuất công nghiệp phát triển…
Lời nói vừa dứt, các giáo viên trong văn phòng sửng sốt hồi lâu, sau đó nhìn nhau với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
- Sao không ai nói gì vậy? Chẳng lẽ không khiếp sợ sao, lúc tôi nhìn thấy cũng thiếu chút nữa đã bay lên trời.
Thầy Tống cứ nghĩ khi y nói ra tin tức này thì cả văn phòng phải ồ lên mới đúng, sao người sau lại có biểu cảm kỳ quái hơn người trước thế này?
Nhưng y đâu biết rằng trước khi y về đây, mọi người đã thảo luận với nhau về Giang Cần rồi, thậm chí còn sản sinh ra được mấy cái biệt hiệu rồi ấy chứ.
Học tập cũng ổn, mấy thứ khác đều bình thường, gia cảnh bình thường, không có một điểm sáng nào cả.
Kết quả mới nói xong, Giang Cần đã trở thành ngôi sao học tập đầu tiên của Lâm Đại rồi, mà cái này thì cũng chưa là cái gì, quan trọng nhất là Giang Cần lại là doanh nhân trẻ trứ danh đến từ Lâm Đại có tài sản gần mười triệu kia cơ, hai thân phận này thật sự cách nhau quá lớn đi.
Mấy giáo viên trong văn phòng nhìn nhau một lúc, cuối cùng xúm cả lại nghiên cứu tờ báo kia cả nửa ngày, nghiên cứu xong cũng chẳng có ai nói với ai câu nào.
Bên đăng tin cũng không phải tờ báo nhỏ không chính thống gì, có thể lên được Báo Tài chính và Kinh tế và Báo Thanh niên thì đã chứng tỏ được chắc chắn sự việc bên trong là sự thật, dù cho số liệu có không thật đi chăng nữa thì chuyện đó cũng là thật.
Tuy người ta không phải là phú nhị đại nhưng mà người ta là phú nhất đại lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đó trời.
Nếu nói như vậy thì ánh mắt của bọn họ cũng không phải kém bình thường đâu…
Chủ nhiệm lớp A1 đẩy mắt kính lên rồi im lặng đi về chỗ ngồi của mình, bắt đầu tập trung viết báo cáo của mình, những giáo viên khác cũng không khác là bao, đều giả vờ như vừa nãy chưa từng nói chuyện liên quan tới Giang Cần.
Màn này khiến thầy Tống càng khó hiểu hơn nữa.
Học sinh cũ của tôi mới mười chín tuổi mà đã có tài sản gần mười triệu, mà mấy người không thấy khiếp sợ tý nào hả? Toàn là thể loại gì vậy chứ.
Lúc này, Giang Cần cũng không biết hình tượng của bản thân trong mắt giáo viên cũ đã thay đổi nhanh đến mức nào, hắn còn đang chờ tiểu phú bà trang điểm trong tiệm chụp ảnh Hải Âu đây.
Hôm nay tiểu phú bà mặc một bộ váy liền màu trắng, gương mặt xinh đẹp tinh xảo như tác phẩm được chạm khắc từ ngọc quý, mặt mày như họa, đôi môi đỏ mọng phối với biểu cảm lạnh lùng quả thực đã khiến những cô gái khác trong tiệm bị lu mờ.
Chị gái trang điểm giơ cọ trong tay lên thử trên gương mặt, hồi lâu, song hoàn toàn không biết nên xuống tay như thế nào mới phải, sợ bản thân thêu hoa trên gấm lại làm hỏng gương mặt sinh đẹp hồn nhiên bẩm sinh này thì chết dở.
Cuối cùng tiểu phú bà chỉ bôi thêm đúng màu son tươi hơn một chút.
Thợ trang điểm cảm thấy bản thân là phế vật, vì vậy nên đã tuyên bố đổi qua trang điểm cho người khác, cũng chính là Giang Cần, cô tô tô vẽ vẽ nhiệt tình như thể muốn bù lại hết phần của Phùng Nam Thư lên mặt hắn.
Giang Cần không hề hài lòng với việc này.
Tiểu phú bà quá đẹp, có thể thông cảm cho việc không thể xuống tay được của thợ trang điểm nhưng mà tôi cũng đẹp trai có kém gì đâu, chị chăm chỉ thế để làm cái gì? Cứ như là mặt tôi có nhiều khuyết điểm lắm vậy.
- Anh ngẩng đầu lên một chút giúp em với ạ.
Nghe thợ trang điểm nói vậy, Giang Cần cũng hợp tác ngẩng lên, sau khi ngẩng lên thì thấy được tiểu phú bà sắp chảy cả nước miếng rồi nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng trong gương.
- Có thấy bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp trai của mình không?
Giang Cần học theo biểu cảm của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận