Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 174: Thiếu nữ thiên tiên (2)

- Mình nói thật, bỗng nhiên phát hiện cậu ta thật ưu tú, cảm thấy trước kia mình thật đúng là không có mắt. Hồng Nhan quả thật biết nhìn người hơn mình, nếu như mình có thể bằng một nửa cô ấy, có lẽ sau khi thi tốt nghiệp trung học đã đồng ý ở bên nhau, vậy bây giờ mình sẽ được rất nhiều người ngưỡng mộ cũng không chừng.
Sở Ti Kỳ nói xong, tự giễu cười một cái, vẻ mặt viết thoải mái, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hối hận.
- Ti Kỳ, cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt quá, nhưng làm sao cậu hiểu được?
Vương Tuệ Như rất vui vẻ cho bạn thân, nhưng thật ra nội tâm cũng có chút tò mò, bởi vì cô bạn thân này rõ ràng là loại người không chịu thất bại lớn tuyệt đối không nhận sai.
- Không tự hiểu cũng vô dụng, Giang Cần đã có người mình thích, là một thiếu nữ thiên tiên.
Giọng điệu của Sở Ti Kỳ có vẻ không để tâm, nhưng nghe vẫn đầy cay đắng.
Nhưng sau khi nghe được những lời này, Vương Tuệ Như trực tiếp bỏ đũa xuống, cả người thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa văng tục.
- Trời ạ, cậu hiểu thật là sớm nha, bí mật này mình đã giấu trong lòng hơn ba tháng rồi, ngày ngày muốn lôi ra nói, nhưng lại sợ cậu chịu không nổi, hiện tại cậu đã thoải mái, cuối cùng mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Ti Kỳ, suy nghĩ của cậu là đúng, mình ủng hộ cậu. Mặc dù chúng ta là bạn thân, nhưng mình không thể không nói, thật sự không ai có thể cướp người từ tay Phùng Nam Thư, cậu nghĩ xem, đó là Phùng Nam Thư đấy! Không thua thiệt không thua thiệt, cậu thua không thiệt!
Vương Tuệ Như vẫn tiếp tục lải nhải không ngớt, rõ ràng là nghẹn quả tên lửa này rất lâu rồi:
- Cậu có biết sau khi mình phát hiện Giang Cần và Phùng Nam Thư ở bên nhau đã cảm thấy thế nào không? Mình cũng không thể tin được, Phùng Nam Thư đấy, bạch nguyệt quang của Thành Nam, cô ấy lại thích Giang Cần!
Sắc mặt Sở Ti Kỳ biến đổi, ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy:
- Cậu nói là ai cơ?
- Cậu không nhớ Phùng Nam Thư sao? Thiếu nữ thiên tiên Phùng Nam Thư, lớp bên cạnh chúng ta, không nói chuyện với người khác, cao lãnh vô cùng, thế nhưng lại đặc biệt ỷ lại vào Giang Cần, mình còn thấy Giang Cần nhéo mặt cô ấy trên phố, đáng yêu chết đi được!
Vương Tuệ Như nghẹn ba tháng, rốt cục được mở loa hát kara một tràng, bài nối tiếp bài, làm cho Sở Ti Kỳ bối rối.
Có cô gái nào không thích buôn chuyện chứ? Nhưng vì tâm tình của bạn thân, vì không để cho tình hình náo loạn, Vương Tuệ Như thật sự đã phải kiềm chế tới cực hạn, hôm nay rốt cục phóng thích toàn bộ, cả người thoải mái.
Tay của Sở Ti Kỳ bắt đầu run lên.
Thiếu nữ thiên tiên thật sự là thiếu nữ thiên tiên sao? Cô ấy cũng tới Đại học Lâm Xuyên?
Đùa gì vậy?!
Sở Ti Kỳ không tiếp nhận được, bởi vì cho dù Giang Cần đủ ưu tú, nhưng nếu hắn tìm được một người không xinh đẹp bằng mình, cô còn có thể an ủi chính mình, cái này gọi là bỏ lỡ lẫn nhau.
Nhưng bây giờ là sao đây?
Phùng Nam Thư…
Năm đó mình không có ánh mắt, bỏ lỡ một người, kết quả người kia càng ngày càng ưu tú, đã thành nam thần.
Điều khó chấp nhận nhất là, sau khi mình bỏ lỡ cậu ấy, cậu ấy không những trở nên xuất sắc hơn, mà còn tìm được một người còn xinh đẹp hơn mình...
Không, không thể nào!
Không ai biết trận mưa này lại đến đột ngột như vậy.
Lúc tổ chức lễ trao giải trời quang mây tạnh, kết quả buổi lễ vừa kết thúc đã đổ xuống một trận mưa to dồn dập.
Giang Cần đang dẫn Phùng Nam Thư đi dạo bên hồ, thấy mưa nhanh như vậy cũng chỉ có thể một đường chạy về, cuối cùng tiến vào căn cứ khởi nghiệp 208 trú mưa.
Bởi vì Đổng Văn Hào, Tô Nại, Ngụy Lan Lan, Bàng Hải đã đi sân thể dục tham gia náo nhiệt, cho nên phòng 208 không có một bóng người, hơn nữa cửa sổ còn không đóng, đã có nước mưa bắn vào. may mắn chỉ là làm ướt mấy tờ báo trường học, không ảnh hưởng đến máy tính và tài liệu.
- Lau tóc đi, đừng để bị cảm.
Giang Cần lấy một cái khăn mặt từ ngăn kéo và ném qua, đắp thẳng lên mặt Phùng Nam Thư, chọc cho cô nhịn không được "ai nha" một tiếng.
- Sao cậu không bắt lấy?
Phùng Nam Thư mặt không chút thay đổi:
- Không phản ứng kịp, lau cho mình một chút.
- Không hổ là đại tiểu thư, thói quen sai người quả nhiên đã khắc trong máu. - Giang Cần nhận lấy khăn mặt, xoa xoa mái tóc dài xinh đẹp của cô vài cái.
Phùng Nam Thư cảm thấy bất mãn với hành động qua loa của hắn, ánh mắt lạnh lùng mở miệng:
- Giang Cần, lau kỹ một chút, đừng lau miệng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận