Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 337: Em nhớ anh

- Mấy ngày sắp tới, Văn Hào và Lan Lan nhớ sang Đại học Khoa học Kỹ thuật theo dõi thường xuyên. Đây là lần đầu tiên đội ngũ bên đó phụ trách phát triển, kinh nghiệm không nhiều, tôi không quá yên tâm, đặc biệt là hoạt động quảng bá và ngày đầu giao hàng, mọi người có thể tham gia thì cứ tham gia.
Giang Cần kéo nửa cửa sổ xe xuống, dặn dò Đổng Văn Hào và Ngụy Lan Lan một tiếng.
- Vâng thưa ông chủ.
Hai người liếc nhau, cùng lên tiếng trả lời.
- Nhưng mà nhớ cho kỹ, thực quyền vẫn phải giao cho Lai Tồn Khánh và Đinh Xảo Na, để cho bọn họ làm, việc gì không cần hai người nhúng tay thì đừng có nhúng tay.
- Đã rõ.
Giang Cần dặn dò xong, quay đầu lái về phía ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, kết quả là mới dừng xe, tin nhắn QQ của Phùng Nam Thư lại được gửi đến.
Chỉ mất vài phút để lái xe từ Đại học Khoa học Kỹ thuật đến Lâm Đại, tin nhắn được gửi đến liên tục cũng không lạ, nhưng nội dung tin nhắn lại vô cùng kỳ dị.
"Anh ơi, sao anh không nói lời nào thế, em nhớ anh, đến đón em được không?"
"Nam Thư em đây nhớ anh mỗi giây mỗi phút."
"Anh ơi, em muốn được anh nắm tay, còn muốn hôn môi anh nữa."
"Anh ơi, sao anh không nói lời nào."
"Móa nó, cô là Cao Văn Tuệ đúng không?"
Giang Cần bỗng nhận ra, tức cười, ngón tay nhấn mạnh, suýt nữa thì nhấn nát bàn phím. May mắn đây là Nokia đập được gạch, nếu là hãng di động khác thì đúng là không chắc còn nguyên được.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, quả nhiên là bên kia yên lặng mất vài giây, nhưng sau đó lại nhắn đến một câu dài, giọng điệu mềm mại nhưng lại rất chắc chắn.
"Em đâu phải Cao Văn Tuệ, em là Phùng của anh đây, em nhớ anh cả hôm nay rồi, nhớ da diết."
Giang Cần trả lời ngay lập tức:
"Hai ly trà sữa, một miếng bánh kem, hai quả quýt, tổng cộng hai mươi đồng, làm tròn lên thì trả mình một trăm đi."
"Gì cơ?"
Đối diện ngây ra.
"Ông đây lăn lộn bên ngoài nửa ngày nay, chỉ ăn được một chút, bị cô làm buồn nôn đến nỗi oẹ hết ra rồi!"
"Giang Cần, ý cậu là gì? Mẹ nó chứ bà đây cướp điện thoại của Phùng Nam Thư mệt muốn chết, tôn trọng tôi chút đi được không vậy hả?"
Trong ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, Cao Văn Tuệ tức muốn hộc máu, nghĩ thầm kỹ thuật diễn siêu phàm thoát tục của cô vốn nên châm cho ngọn lửa tình yêu trong họ cháy bùng lên mới đúng, sao lại bị nhìn thấu dễ dàng vậy được cơ chứ?
Nỗi nhớ là thật, cũng không phải là lần đầu tiên mà bọn họ gọi nhau anh ơi em à, rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Là cô diễn không giống ư?
- Văn Tuệ, Giang Cần nói sao?
Phùng Nam Thư cảnh giác nhìn cô, vô cùng không yên tâm với việc làm của cô.
- Cậu ta nói anh cũng nhớ em, cậu ta về tìm cậu ngay đấy, tóm lại là tình hình đang rất tốt, cậu đừng có gấp, để tớ ra chiêu mạnh hơn!
Cao Văn Tuệ nằm bẹp trên giường gõ chữ lạch cạch:
"Anh ơi, chẳng lẽ anh không muốn sờ chân em à?"
Giang Cần gửi một nhãn dán mỉm cười sang:
"Bớt diễn, tôi không quan tâm đâu. Người đàn bà độc ác này, có biết là đã có nửa cái mạng sống sờ sờ đã ngã xuống dưới bàn tay của cô không?"
"Sinh mạng gì cơ?"
"Không quan trọng, rốt cuộc là cô có ý gì?"
Cao Văn Tuệ có cảm giác như cưỡi lên lưng cọp, khó leo xuống, chỉ có thể bắt đầu nói thật:
"Tuy là lúc nãy tôi giả vờ, nhưng Nam Thư nhớ cậu thật, cô ấy ngoan ngoãn lắm, lần sau ra ngoài cậu nhớ dẫn theo cô ấy đấy."
Giang Cần hít một hơi thật sâu:
"Trả điện thoại cho tiểu phú bà nhanh đi, năm sau tôi chọn cô làm hoa khôi Lâm Đại."
"Tôi không cần làm hoa khôi, cậu tới đây một chuyến đi có được không. Tôi đã cam đoan với Phùng Nam Thư, nói là tôi mà ra tay thì quyến rũ được cả Như Lai Phật Tổ rồi, cậu không tới thì làm sao mà tôi kết thúc công việc được!"
"Nhờ tôi đấy à?"
"Cầu xin cậu đấy, cho Tiểu Cao chút mặt mũi đi."
"Được rồi, tôi về ngay đây, nhưng chắc chắn sẽ có người gặp xui đấy nhé!"
Cao Văn Tuệ trả điện thoại cho Phùng Nam Thư, nở một nụ cười tự tin:
- Xong rồi, cậu ta nói lát nữa sẽ đến tìm cậu. Tớ nói được là được, không có người đàn ông nào là tớ không tán được.
Tiểu phú bà nhận lại di động lướt xem lịch sử trò chuyện một lần:
- Văn Tuệ, hình như là cậu ấy đang đến đánh mông tớ.
- Không thể nào, cậu ta chắc chắn không nỡ.
Cao Văn Tuệ nói chắc như đinh đóng cột.
Phùng Nam Thư liếc nhìn cô một cái:
- Vậy cậu đi xuống với tớ đi, tớ mời cậu món ngon.
- Tớ… tớ không đi đâu, chân tớ đau.
Cao Văn Tuệ liên tục xua tay, còn giả vờ xoa bắp chân như thật nữa.
- Văn Tuệ, cậu xấu xa thật đấy.
Phùng Nam Thư nói xong thì bắt đầu thay quần áo, muốn xuống lầu chờ hắn trước, kết quả là chưa ra khỏi cửa ký túc đã nhìn thấy Giang Cần, vậy nên cô phồng má, nheo mắt, quyết định giả vờ đáng yêu để qua cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận