Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 469: Bốn trường đại học tụ tập liên hoan (1)

Ban đêm, phố mới lên đèn.
Nam sinh phòng 208 bắt đầu chỉnh trang bản thân. Người thì chải tóc, người thì xịt keo, tất cả đều háo hức cho bữa tiệc mừng công tối nay.
Đại học Lâm Xuyên phòng 208 là bộ phận trung tâm của dự án, các thành viên đều là những nhân viên kỳ cựu, chắc hẳn đều có chút tự hào trong lòng.
Đặc biệt là trong những dịp các trường đại học tụ hội đông đủ, cảm giác tự hào này càng trở nên rõ rệt.
Giống như....
Cảm giác quan ở kinh đô về gặp quan địa phương, khí thế tuyệt đối không thể thua.
- Đổng ca, anh thấy tôi thế nào?
Lộ Phi Vũ mặc một cái áo gió màu đen, sau khi mặc xong còn dựng cổ áo lên, trông thật ngầu.
- Ừm, rất đẹp, khí chất đã tăng lên.
Đổng Văn Hào rất nể mặt gật gật đầu, dù sao khen ngợi cũng không mất tiền.
- Tôi vuốt tóc lên có sáng sủa hơn không? Nhưng tôi hơi do dự, làm như thế sẽ có vẻ như tôi đẹp trai hơn ông chủ quá nhiều, lộ ra cậu ấy quá bình thường.
- Phi Vũ, tôi cảm thấy khi đến đó, cậu nên giả vờ bị câm sẽ tốt hơn.
Lộ Phi Vũ:
Đổng Văn Hào thở dài, cảm thấy không biết nói gì về lính mà một tay mình dẫn dắt.
Bà nội nó, EQ có bị chó ăn rồi hả?
Cho dù ông chủ mặc bao tải thì cậu cũng phải nói hắn anh tuấn hơn người, phong lưu phóng khoáng, đi đầu trong thời trang, mẹ nó đây là nơi làm việc a.
Đồng thời, ở phòng 207 bên cạnh, Tô Nại cũng thay đổi hình tượng hoàn toàn khác với bình thường, thay đổi từ quần yếm thành váy nhỏ, trông có vẻ thanh xuân dào dạt.
Tính cách Lô Tuyết Mai hơi thiên về nữ hán tử, hàng ngày không quen mặc váy, nhưng vì bộ mặt của 208, cô vẫn thay quần short màu đen thêm tất lưới theo đề nghị của Ngụy Lan Lan.
Trong quá trình thay quần áo, mấy cô gái còn âm thầm chọc chọc so sánh ai lớn ai nhỏ, cả phòng đều là tiếng cười dễ nghe như chuông bạc.
- Không ngờ Miểu Miểu em lại lớn như vậy?
- Em cảm thấy chị Đàm Thanh vẫn lớn hơn em.
Thời Miểu Miểu rất khiêm tốn.
Đàm Thanh cúi đầu nhìn:
- Miểu Miểu, chị không bằng em, em vẫn là đệ nhất.
- Không có đâu, chị Đàm Thanh, chị quá khiêm tốn.
Tô Nại nghe tiếng nhìn qua:
- Tôi cảm thấy cả hai cô đều bằng nhau, có thể đặt song song thứ nhất.
- Làm sao có thể được, hoa khôi trường cũng có đệ nhất đệ nhị, không thể đặt song song được.
Lô Tuyết Mai xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
Ngụy Lan Lan cực kỳ đồng ý gật đầu:
- Nếu không thì như vậy đi, tôi gọi ông chủ tới bình luận phân xử?
- Có thể, miễn là bà chủ đồng ý, tôi không có ý kiến.
Đàm Thanh vô cùng nhiệt tình hiếu khách mà nhếch khóe miệng.
- Cô cẩn thận bà chủ thả Phú Quý ra cắn người đấy!
Tô Nại đẩy kính mắt, trong đầu hiện lên cảnh ông chủ phải bò trên đất vì bị đá gãy chân chó.
Mẹ kiếp, hình ảnh quá đẹp.
Còn Giang Cần lúc này thì đang ở văn phòng tổng vụ dưới lầu một, hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ chuyện náo nhiệt gì.
Hắn đến văn phòng tổng vụ là để xác nhận chuyện của Trần An Hoa, không ngờ Tào học tỷ hoàn toàn không biết gì về chuyện bạn trai mình đi làm thêm.
Phải biết, sinh viên năm cuối đều rất bận rộn, hoặc là bận thi nghiên cứu sinh, hoặc là bận tham gia phỏng vấn, ai lại dành thời gian rảnh để làm việc bán thời gian trong trường?
- Tôi nhớ ra rồi.
- Hừm?
- Tuần sau tôi sẽ tổ chức sinh nhật, hình như mấy hôm trước anh ấy đã hỏi tôi muốn quà gì.
Tào Hinh Nguyệt chợt lóe linh quang, cảm thấy rất đáng tin cậy.
Giang Cần búng hai phát lên tiểu hòa thượng đầu trọc trên mặt bàn:
- Quà tặng? Hỏi khi nào?
Tào Hinh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, lật lại lịch sử trò chuyện:
- Thứ hai tuần trước.
- Đúng vào hôm chúng tôi trả lương, nói như vậy, Trần học trưởng đến chỗ tôi làm thêm là vì mua quà cho cô? Ồ, chẳng lẽ thế giới này thật sự có tình yêu?
- Thế nào, hâm mộ không?
Tào học tỷ đắc ý đầy mặt.
Giang Cần tỏ vẻ khinh thường nói không hâm mộ:
- Nếu là như vậy, cô cũng đừng hỏi anh ta, giả vờ không biết, đón nhận món quà bất ngờ này.
Tào Hinh Nguyệt thả điện thoại xuống, ngẩng đầu lên:
- Học đệ, tôi là một trong những người đầu tiên ủng hộ cậu khởi nghiệp, cậu phải đối xử tốt với bạn trai của tôi, không được làm khó anh ấy.
- Điều đó còn cần cô nói hả? Tôi hứa ba tháng đầu tiên sẽ không tùy tiện tìm lý do khấu trừ tiền lương của anh ta.
Trong lúc nói chuyện, Đường Lâm đi ra ngoài ăn tối đã trở lại, sau khi nhìn thấy Giang Cần lập tức nhào tới:
- Nam thần, bây giờ cậu vẫn còn độc thân hả?
- Tất nhiên, nhưng cô tuyệt đối đừng có hứng thú với tôi, mặc dù tôi đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ, nhưng tôi không yêu đương.
Giang Cần cao lãnh mà nói chuyện.
Đường Lâm bĩu môi, thầm nghĩ người này thật đúng là khó chơi, tuyệt sắc như Phùng Nam Thư còn không bắt được hắn sao? Hèn gì Nhan Nhan biết khó mà lui, thật sự là một tên mình đồng da sắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận