Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 670: Không trộm không quen !

Một người nói thì không sao nhưng hai người nói đều thầm mến hắn, điều này khiến mọi người rất tò mò, hơn nữa Tưởng Điềm và Tống Tình Tình lại ở cùng một ký túc xá, lại là chị em tốt, hai người cùng thầm mến một người, người này rốt cuộc nam thần đến mức nào?
Tào Quảng Vũ và Nhâm Tự Cường vẫn còn khá, chỉ cảm thấy hơi khó chịu vì vừa bị phun một mặt, nhưng Trương Quảng Phát lại tức giận đến mức thầm chửi rủa trong lòng.
Kỳ huấn luyện quân sự năm ngoái, người con gái xinh đẹp nhất là của ngươi, thậm chí người hơi xinh một xíu cũng bị ngươi mê hoặc, khó lắm bọn tôi mới đợi đến được năm hai, chờ được các học muội đến, kết quả ngươi lại trở thành nam mẹ nó thần, cảm giác so le này cũng quá mụ nó mãnh liệt đi!
Thao trường nằm bên cạnh rừng phong, ở phía dưới một bóng râm duy nhất, Giang Cần mơ hồ nghe thấy có người muốn tìm nam thần, hắn lập tức ngồi không yên.
Các học muội xinh đẹp mềm mại nhưng Giang Cần vẫn quan tâm đến việc kiếm tiền hơn, hắn cũng không muốn gây ra những rắc rối khác. Hơn nữa, dường như Phùng Nam Thư đã học được cách ghen, hơn nữa cô còn luyện tập Judo, hắn không nghi ngờ chuyện tiểu phú bà sẽ dùng bạo lực để cho hắn hiểu ai mới là bạn tốt của mình.
Ài, làm nam thần thật sự rất phiền.
Giang Cần phủi mông rời đi, nhường lại sân khấu cho đám lão Nhâm, hắn trực tiếp đến 208 cầm rượu và trà, đi tới văn phòng trường.
Lúc này Trương Bách Thanh đang đeo kính đọc sách, ngồi trong văn phòng phê duyệt tài liệu, nhìn thấy Giang Cần đi vào còn cầm theo quà, trong lòng ông có chút không yên.
Khá lắm, trước đây hắn đi tay không nhưng vẫn kiếm chùa được không ít đồ, hôm nay lại mang rượu và trà đến? Là muốn máy bay hay tên lửa đây?
- Hiệu trưởng Trương, sao vẻ mặt ngài lại hiện rõ lo âu như vậy? - Giang Cần không khỏi giật mình sau khi bước vào cửa.
Trương Bách Thanh hít sâu một hơi:
- Giang Cần, tôi nhắc nhở cậu, tôi chỉ là một phó hiệu trưởng bình thường, quyền lực trong tay có hạn!
Quang Cần vẻ mặt hoang mang mà đặt món quà lên bàn:
- Em chỉ đến xem sức khỏe của lão nhân gia ngài gần đây như thế nào thôi. Tại sao vẻ mặt của ngài lại như có trộm vào văn phòng vậy?
Trương Bách Thanh cảnh giác:
- Trộm còn biết tránh người, lần nào cậu đến đều chẳng phải là cướp công khai?
- Hiệu trưởng, thật sự là oan cho em mà, bây giờ Multi-group đã có mặt khắp thành phố, Zhihu đã lan rộng khắp cả nước. Em còn có thể cướp cái gì nữa? Em còn chưa thấy đủ ở điểm nào nữa? A, cây bút này nhìn có vẻ không tệ.
Giang Cần vừa kêu oan ba câu, tiếp đó thay đổi chủ đề, lập tức nhìn chằm chằm vào cây bút máy Vạn Bảo Long trên bàn của Trương Bách Thanh.
Cây bút này toàn thân bằng bạc, phía trên còn có hoa văn cỏ phong lan sẫm màu, hình dáng của cây bút rất thanh thoát và trang nhã, Giảng Cần cảm thấy nếu mình có một chiếc bút như vậy, thì sau này tư thế khi ký sẽ trang trọng hơn rất nhiều.
Chỉ là hiệu trưởng Trương không hề có cảm giác như mình đã gặp được bạn tâm giao, sắc mặt tối sầm:
- Tôi muốn gọi bảo vệ.
- Đừng, hiệu trưởng, em chỉ đùa chút thôi. Lần này em đến đây chỉ là muốn thăm ngài thôi, không có bất kỳ mục đích nào khác.
Trương Bách Thanh nheo mắt nhìn hắn:
- Nếu như cậu để đồ xuống rồi đi ngay lập tức và không nói lời nào thì tôi sẽ tin cậu.
Giang Cần cũng rất cứng rắn:
- Được rồi, vậy em đi trước. Hiệu trưởng, ngài cứ bận việc.
- Ài, đợi một chút, ngồi xuống trò chuyện với tôi, có gì muốn lấy thì chừa đến cuối rồi nói, miễn cho hai chúng ta cảm thấy khó chịu khi nói chuyện.
- Hiệu trưởng, đây được gọi là nâng đỡ, không được gọi là cướp bóc. - Giang Cần nghiêm khắc uốn nắn.
- Trước khi tôi gặp cậu, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi gặp cậu, tôi nghĩ hai từ này có nghĩa gần giống nhau.
Trương Bách Thanh đứng dậy, tháo kính đọc sách xuống, ngồi xuống ghế sofa đối diện với Giang Cần, hỏi về tình hình quảng bá của Zhihu cùng với vấn đề hợp tác chiến lược lúc trước.
Multi-group của Giang Cần đã lan rộng toàn thành phố Lâm Xuyên, về mặt sinh viên khởi nghiệp, Lâm Đại đã vượt lên đầu, vượt xa nhiều trường đại học.
Đừng cảm thấy đây chỉ là vấn đề danh tiếng đơn giản, thật ra nó còn liên quan đến đánh giá của Bộ Giáo dục về trường học, độ nghiêng các tài nguyên giáo dục khác nhau, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc thăng tiến và điều động người.
Cho nên, hiệu trưởng Trương cảm thấy rất hài lòng với thành tích năm nay của Giang Cần.
Trường người ta là sinh viên mở quán cà phê, tiệm trà sữa, thậm chí mở cửa hàng bán đồ người lớn cạnh khách sạn, nào giống bảo bối của trường này, lặng lẽ âm thầm đã nhấc lên sóng to gió lớn trong nội thành.
Nhưng điều mà Trương Bách Thanh không ngờ tới là chỉ trong một kỳ nghỉ hè, Giang Cần đã câu thông được cả thị chính thành phố Lâm Xuyên, đề nghị thành lập hiệp hội thương gia Lâm Xuyên, đạt được sự hợp tác chiến lược với nhiều thương hiệu địa phương, tuyên bố muốn nhìn về cả nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận