Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 365: Nhờ Giang tổng mang tôi phát tài (3)

Hai bên là đối tác hợp tác của nhau là thật, đó cũng là quan hệ đối tác làm ăn kinh doanh. Nhưng hiện tại con gái y lại vô cùng sùng bái cái người hình như là bạn gái của Giang Cần, còn thề muốn trở thành học bá giống chị gái kia, chuyện này không đơn thuần là chuyện kinh doanh nữa.
- Chuyện đó để nói sau.
- Cảm ơn Hà tổng.
Hà Ích Quân liếc nhìn Giang Cần một cái với vẻ mặt phức tạp, sau đó quay người trở lại xe, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nhạc Trúc, để cô chuẩn bị một phần báo cáo xuất hàng gần đây của Multi-group.
Nhạc Trúc cũng không biết Hà Ích Quân muốn làm gì, nhưng vẫn tìm được Từ Mai, người phụ trách xuất hàng ở nhà kho, để cô sửa sang lại một phần báo cáo.
Sau khi lấy được báo cáo, Nhạc Trúc mở ra xem trước một lần, không khỏi hơi ngạc nhiên.
- Mấy ngày nay lượng xuất hàng của Multi-group lớn như thế sao?
- Ừm, đặc biệt là sau khi họ tham gia vào thị trường của Đại học Khoa học Kỹ thuật, lượng xuất hàng cơ hồ tăng gấp bội, đã sánh được với số lượng đơn đặt hàng offline của chúng ta vào các ngày trong tuần.
- Có vẻ như chúng ta đang đánh giá thấp sức mua của thị trường đại học.
Một ngày sau khi yến tiệc kinh doanh Lâm Xuyên kết thúc, một trận tuyết lớn bay lả tả bao phủ toàn bộ Lâm Xuyên.
Đường phố, tòa nhà, trời đất, phóng tầm mắt chỉ nhìn thấy cảnh tượng tuyết trắng phủ mênh mông.
Nhiệt độ vừa tăng cách đây vài ngày đã giảm xuống nhanh chóng, lặng lẽ biến mất như chi phí sinh hoạt trong túi, khiến người ta hoang mang và mất cảnh giác không kịp chuẩn bị.
“Mẹ nó, vốn đã không có tiền rồi, lại mua cái mp4, cái tay này không phải của tôi!”
“Về sau tôi sẽ không xem mấy món mà Zhihu đề cử nữa, trông thấy cái gì cũng muốn mua, mẹ nó gặp quỷ rồi!”
“Bọn họ gọi tôi người nhà, nhưng ra tay còn hung ác hơn cả kẻ thù!”
“Cũng có chỗ tốt mà, đây là lần đầu tiên tôi nếm thử mua hàng online trên điện thoại di động, lo lắng cả ngày, quả nhiên hàng mới hoàn toàn, chưa hủy niêm phong, còn tiết kiệm được hơn một trăm tệ!”
“Tôi đã mua online ba chiếc áo lông trên cửa hàng trực tuyến, cùng một giá cả nhưng chất lượng tốt hơn mấy cửa hàng nhỏ nhiều!”
Trong bộ phận vận chuyển hàng hóa của trung tâm thương mại Vạn Chúng, Tiểu Mã luôn tay luôn chân chất hàng lên xe, vẻ mặt hơi lo lắng.
Bởi vì ông chủ lớn Hà Ích Quân và quản lý tiêu thụ Nhạc Trúc đang đứng phía sau y nhìn chằm chằm.
Y còn tưởng rằng hành vi lừa gạt tiền xăng của mình đã bại lộ, còn đang suy nghĩ xem mình có nên thẳng thắn để được xử lý khoan hồng hay không, nhưng lại bị tâm lý may mắn tra tấn cho không mở nổi miệng.
Loại cảm giác này tựa như bị cảm phải đi tiêm, cô y tá xinh đẹp đã nhắm chuẩn từ lâu, nhưng cứ mãi không tiêm, thật quá tra tấn người ta.
Nhưng Tiểu Mã Ca thật sự không hiểu, một người làm công như mình sao lại có mặt mũi lớn như vậy, được ông chủ lớn tự mình truy cứu.
Nói một cách khác, nếu chuyện y lừa gạt tiền xăng bị chọc ra, thì thứ y nhận được khẳng định là một tờ thông báo sa thải, mà không phải Hà Ích Quân dẫn theo Nhạc Trúc tự mình tới sa thải y.
Mà Hà Ích Quân đến nơi đây, thật ra chỉ là để nhìn quá trình xuất hàng một lần mà thôi.
- Xem ra, chúng ta thực sự đang đánh giá thấp sức chi tiêu của sinh viên đại học.
- Đúng vậy, đặc biệt là sau khi kết thúc sự kiện offline, bán hàng trực tuyến đã sắp ngang hàng với offline.
Nhạc Trúc cũng có chút cảm thán.
Hà Ích Quân khoanh tay:
- Giang Cần này, quả thực là một trường hợp bất thường.
- Hà tổng, đây là khen hay là mắng chửi người ta thế?
- Là khen, nhưng... Cũng đại diện cho sợ hãi.
- Ồ?
Hà Ích Quân hít sâu một hơi:
- Cô có nghĩ tới, nếu như Lâm Xuyên, không, nếu mô hình bán hàng trực tuyến được phổ biến khắp cả nước, làm sao những người làm trung tâm thương mại chúng ta có thể tồn tại?
Ánh mắt Nhạc Trúc lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên:
- Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải doanh số của chúng ta còn cao hơn sao?
- Vậy nếu như cậu ta lựa chọn làm việc trực tiếp với nhà sản xuất thì sao? Một khi bán hàng online giảm bớt người trung gian để tạo ra sự khác biệt, lợi thế về giá là quá lớn, liệu chúng ta vẫn có thể bán được những thứ này không?
- Hà tổng, chuyện này là không thể nào, Giang Cần sao có thể làm ăn đến mức này?
Hà Ích Quân cười nhạt lắc đầu:
- Tối hôm qua, cậu ta đi với tôi tham gia bữa tiệc kinh doanh Lâm Xuyên, tôi nói với cậu ta là tuyệt đối không nên xin danh thiếp của những người khác, cô đoán xem cậu ta đã làm gì?
Nhạc Trúc lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt:
- Cậu ta vẫn xin à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận