Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1065: Tiểu phú bà hình như đang giấu giếm mình (2)

Được mệnh danh là "cậu ấm số một Tế Châu", y cũng mang một chút kiêu ngạo, mối quan hệ giữa y và Giang Cần vốn không tốt, nhưng bây giờ bất ngờ phát hiện hắn thuộc về thế hệ cha chú, tuy không thể mất mặt như Dương Thụ An, nhưng cũng khá ngại ngùng.
Nhưng y biết, chính vì Giang Cần đã bật đèn xanh cho gia đình mình, giúp công ty của nhà mình và chính quyền kết nối được với nhau, nên ít nhiều họ cũng phải bày tỏ thiện chí.
Vì vậy, Tần Tử Ngang âm thầm đặt lòng thiện chí của mình vào ly trà sữa đó.
"Đậu má, đây là cái gì vậy? Cháo bát bảo à?"
Giang Cần nhìn ly trà sữa của mình, mắt đầy kinh ngạc.
Y đã thêm bao nhiêu topping vào vậy? Chẳng thấy nước trà gì cả, không thể nào uống nổi, hoàn toàn không uống nổi.
"A Ngang, cậu định cố ý trả thù chú tôi à?"
Tần Tử Ngang nhìn ly trà sữa đó, sững sờ: "Làm sao nó lại trở thành thế này, mẹ cái thằng em họ kia, làm việc chả ra cái đếch gì. Cậu uống ly của tôi trước đi, tôi sẽ mua ly khác."
Giang Cần không biết phải làm sao: "Tần thiếu, đừng như vậy chứ, nếu xung quanh tôi toàn người như vậy thì chán lắm, làm ơn hãy ngạo mạn một chút."
"Cậu, uống ly này của tôi, Tôi sẽ đi mua thêm một ly !"
Dương Thụ An đổi sắc mặt: "Xong rồi lão Quách, chúng ta có đối thủ rồi."
Quách Tử Hàng nở nụ cười của Long Vương: "Cậu ta chỉ có thể là Tam Thái Tử mà thôi."
Vu Sa Sa nhìn bóng lưng Tần Tử Ngang đi ra, tò mò quay đầu: "Tớ nghe người trong lớp 12A1 nói, ba của Tần Tử Ngang gọi cậu ta là Giang tổng, nói rằng cậu ta đã cho ông ấy một dự án lớn, trị giá hai tỷ ba, hóa ra là thật à?"
"Tôi chỉ là người kết nối mà thôi, à đúng rồi, tiền thuê nhà của cậu năm nay đã đến hạn trả rồi."
"Vãi, nam thần cậu đẹp trai mà lại còn thực tế nữa."
Giang Cần thở dài một hơi: "Tôi đã không còn ở cái tuổi nghĩ rằng chỉ cần đẹp trai là có thể chiếm lĩnh thế giới nữa."
Sở Tư Kỳ không nhịn được nhìn Giang Cần, như thể đã gom hết can đảm để hỏi: "Phùng Nam Thư... năm nay cũng sẽ ở nhà cậu đón Tết phải không?"
"Ừm, nghỉ lễ là cô ấy tới, từ ngày 28 tháng Chạp đã bắt đầu giúp mẹ tôi chuẩn bị, gói sủi cảo, rán viên thịt, cùng nhau về quê làm lễ tổ tiên, giờ cô ấy còn biết mồ mả tổ tiên nhà tôi ở đâu nữa cơ."
Sở Tư Kỳ nhìn thấy khóe miệng hắn không thể nén nổi mà cong lên, khẽ nở một nụ cười gượng gạo.
Đến trưa, Giang Cần cảm thấy họ hàng hẳn đã đi gần hết, liền bước về phía khu dân cư. Vừa mở cửa, hắn liền thấy tiểu phú bà đang giúp Viên Hữu Cầm dọn dẹp bàn trà. Khi đi ngang qua hắn, tiểu phú bà dừng bước, nhỏ giọng gọi một tiếng "anh trai".
"Bao nhiêu họ hàng thế này, cậu không thấy sợ sao?" Giang Cần không hiểu.
Lúc này, Viên Hữu Cầm từ trong bếp đi ra: "Sợ cái gì? Mọi người đều khen Nam Thư thông minh, lanh lợi và hào phóng nữa kìa."
Giang Cần nhìn Phùng Nam Thư với vẻ mặt nghiêm túc: "Rốt cuộc cậu đã giấu mình bao nhiêu chuyện?"
Phùng Nam Thư im lặng một lúc: "Anh trai, em chưa bao giờ lừa dối anh."
"Cậu nói cậu mắc chứng sợ xã hội."
"Thật sự là sợ, nhưng ở nhà mình thì em không sợ."
Phùng Nam Thư khi nói về "nhà mình" có vẻ tự tin đến mức không thể chối cãi, sau đó cô bỏ cốc giấy vào thùng rác, loẹt quẹt đi vào bếp để giúp đỡ Viên Hữu Cầm.
Cô đã thể hiện vai trò của nữ chủ nhân nhỏ nhà họ Giang một cách vô cùng nhuần nhuyễn, không có việc gì là cô không làm được, đôi khi còn chuyên nghiệp hơn cả mẹ Giang.
Sau đó, cả gia đình bốn người bắt đầu nghỉ ngơi trong phòng khách, pha một tách trà nóng, xem lại chương trình Tết mà không bị ai quấy rầy, cả nhà tràn ngập cảm giác ấm cúng, thoải mái từ chân lên đến đỉnh đầu.
Dịp Tết này, Viên Hữu Cầm cảm thấy vui mừng chết đi được, trong lòng nghĩ hóa ra có một cô con gái rượu lại ấm áp như vậy, Tết trôi qua thật vui vẻ.
"Ngày mai là mùng hai Tết, chúng ta nên đến nhà bà ngoại, Nam Thư, dì sẽ đưa cháu đến gặp bà ngoại, bà ngoại chắc chắn sẽ rất thích cháu."
"Dạ."
Giang Cần đột nhiên câm nín: "Hỏng rồi, gia đình mình thực sự sắp bị tiểu phú bà cướp sạch rồi."
Lúc này, Phùng Nam Thư nhìn sang, rồi lẳng lặng dịch chuyển mông nhỏ lại gần Giang Cần một chút, nhìn bức ảnh gia đình trên bàn với vẻ mặt hạnh phúc như một chú mèo.
Đây là cái Tết đầu tiên cô trải qua trọn vẹn tại nhà họ Giang.
Từ việc bận rộn trong tháng Chạp, đến bữa cơm tất niên vào đêm giao thừa, cho đến việc đón khách hôm nay, khái niệm "gia đình" trong lòng cô dần trở nên rõ ràng.
Ban đầu, cô chỉ muốn tìm một người bạn tốt, nhưng không ngờ lại nhận được sự ấm áp của cả một gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận