Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 585: Gần giang giả cầy (1)

Giang Cần cười ngoác mồm:
- Cái đậu má, cậu ban ngày thì ra quán net cày game, ban đêm lại bật đèn học bài, còn đâm chọc bạn cùng phòng, cậu chán sống rồi hả?
- Vất vả ba bốn hôm nhưng có thể dương dương tự đắc nguyên một học kỳ! - Nhâm Tự Cường cất lời tựa như một sát thủ tàn nhẫn.
- Đệt mợ nó, tôi cạn lời rồi, tôi nhớ lúc mới nhập học cậu hiền lành lắm cơ mà, giờ lây ai mà mất nết thế hả?
- Gần đèn thì rạng, gần giang giả cầy.
- Á a, tốt nhất là cậu bảo chữ cần trong cần cù đi nhé.
Giang Cần lầm rầm văng tục rồi rời đi, lên giường ôm chăn ngủ chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Tào Quảng Vũ hồ hởi đứng dậy khỏi giường, phấn chấn tinh thần cầm tài liệu ôn tập, cương quyết chuẩn bị học bài.
Thực ra còn 3 ngày nữa là tới ngày thi, thời gian gấp rút như vậy mà xem qua hết được bài cũng là giỏi rồi, nếu còn chây lười nữa là chắc chắn không kịp mất.
Kết quả không hiểu lão Nhâm thiếu đánh kia bị làm sao, vừa ngủ dậy đã luyên thuyên chuyện hôm qua đi quán net, liến thoắng kể lại hết lần này đến lần khác việc Tào Quảng Vũ đánh game như thần, khiến cho Tào Quảng Vũ nở hết cả mũi, ưỡn cong cả ngực, đến mức sắp chạm được tới bàn học rồi.
- Pha cúi người né của Tào ca, chậc chậc chậc....
- Pha silent jump của Tào ca, ối dồi ôi....
- Pha bắn tỉa của Tào ca, tuyệt cà là vời...
Lão Tào được tâng bốc đến mức ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng đập mạnh tay xuống bàn:
- Đi, đi Phi Long, hôm nay tôi lại cho cậu xem cách đánh lần nữa!
Giang Cần nghe vậy thì ngó đầu dậy:
- Lão Tào, hay là đừng đi nữa, sắp thi rồi đấy, cậu muốn trượt môn hay gì?
- Không sao đâu lão Giang, ôn hai ngày hay ba ngày thì cũng khác gì nhau đâu, tôi thức đêm tý là được mà!
Thực lòng mà nói thì hành động sáng nay của Nhâm Tự Cường đã chọc trúng chỗ ngứa của Tào Quảng Vũ, vì lão Tào thực sự rất thích làm màu, được ai khen cái gì là khoái liền, chỉ muốn được làm lại lần nữa cho người đó xem.
Những người coi trang bức là mạng sống như thế thì sao có thể ngăn được chứ?
- Lão Chu, cùng nhau đi đi!
- Tào ca, đợi tôi tý, để tôi phơi quần lót cái đã!
Giang Cần ho một cái:
- Siêu tử này, hôm qua cậu có được cái highlight nào đâu, đi hay không có khác gì nhau hả, thôi ở ký túc xá mà ôn bài đi.
Châu Siêu mím môi dưới:
- Giang ca, tôi nghĩ tới bọn họ được đi quán net chơi game là không có lòng nào đi ôn bài được cả.
Giang Cần tặc lưỡi, cảm thấy có chút thê lương, tự thấy người xưa nói rất đúng, lời hay chẳng khuyên được tên chết tiệt này mà, nhưng lại không thể nói thẳng, nếu không thì Nhâm Tự Cường chắc chắn sẽ bị thụi một trận tơi bời mất.
Cái mâu thuẫn học trộm này rõ ràng là do hắn khơi ra, vậy mà ba người bọn họ lại tự đối đầu với nhau, thật là khó hiểu, chẳng lẽ mọi người không biết ai mới là người tạo ra mâu thuẫn giai cấp này sao?
Giang Cần quay người rời khỏi phòng, đi tới phòng 207, yên ổn học cả buổi sáng cùng với Phùng Nam Thư.
Khỏi phải nói, tất mới mua đúng là khác bọt, học say sưa mãi không chán.
Cuối tháng sáu, ánh nắng khô rát chiếu bỏng cả người, Giang Cần tính toán thời gian rất chuẩn, đến mức công tác tiếp thị địa phương đã kết thúc từ lâu. Nếu không thì với cái nhiệt độ này, thật sự có thể phơi khô da.
Mà cũng thừa dịp đoạn thời gian ngắn ngủi này, Multi-group chi nhánh Vạn Chúng cũng đã lập được một kế hoạch quảng bá sơ bộ, thông qua Ngụy Lan Lan rồi đến tay Giang Cần.
Nhưng Giang Cần không xem, bởi vì sắp thi, học chưa xong, căn bản học không hết.
Thứ sáu, sau khi thi xong môn cuối cùng, Tào Quảng Vũ đen mặt rời phòng thi, cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ tiêu cực.
- Giang ca, tôi nghĩ lần này tôi sẽ rớt môn, nói không chừng còn bị đuổi học, cậu có thể mời tôi một bữa cơm chia tay không?
- Không mời. - Giang Cần lạnh lùng trả lời.
Tào Quảng Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu:
- Lần trước tôi đã chuẩn bị mời cậu rồi, sao cậu lại không mời tôi?
Giang Cần liếc y một cái:
- Vì da mặt của cậu dày đấy.
- Thêm nữa, tôi đã bảo cậu đừng đi quán net rồi còn gì? Cậu cứ ưỡn ngực ra như thể muốn cho người ta xem, còn cố tình cho người ta xem lại thao tác một lần nữa, cậu bảo cậu thi trượt là do ai?
Tào Quảng Vũ mím môi không nói, quay sang nhìn Chu Siêu:
- Học kỳ sau cùng nhau thi lại nhé.
- Không được Tào ca, tôi nghĩ tôi có thể vừa sát qua môn.
- Tại sao?
Chu Siêu hít một hơi thật sâu:
- Đều nhờ vào thường ngày tôi chăm chỉ thôi, tôi không thể đạt điểm cao, nhưng điểm sàn thì không thành vấn đề.
Tào Quảng Vũ ghen tị chết đi được, hai hàm răng đều cắn chặt lại:
- Vậy chỉ còn lại lão Nhậm ở bên tôi thôi.
Lúc này, Nhâm Tự Cường cũng từ trong lớp đi ra, quầng thâm mắt đen như gấu trúc, giống như một xác chết đang đi lại, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó là nhanh chóng trở về ký túc xá ngủ bù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận