Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 277: Thằng nhóc này cũng lãng mạn phết (2)

Nhâm Tự Cường nhớ tới cảnh bị bón cơm chó liên hồi lần trước thì khựng lại, y sắp hình thành phản ứng có điều kiện luôn rồi:
- Tào ca này, có thể đừng đi cùng nhau không, cậu cứ giới thiệu một bạn nữ xinh đẹp nhất cho tôi không được sao?
- Người ta còn chưa gặp cậu bao giờ thì sao có thể đồng ý đi hẹn hò riêng với cậu được, cậu có độ mặt dày của lão Giang hay là sức hút đến từ nhân cách của tôi?
- Mẹ nó cậu nói ngược đúng không.
Giang Cần chửi gã một câu.
Nhâm Tự Cường thở dài:
- Thôi bỏ đi, một mình cũng không tệ. Giờ càng ngày càng lạnh rồi, lần nào Tào ca đi yêu đương về cũng bị lạnh đến mức run bần bật, thật ra cũng chẳng thú vị gì, tôi vẫn nên đọc tiểu thuyết với chơi game thì hơn.
Chu Siêu ho khan một tiếng:
- Tào ca, cậu mời khách ở Tụ Tiên Cư đúng không? Tôi đi theo cậu, cứ phun tôi thoải mái.
- Không đi nổi Tụ Tiên Lâu đâu mà mơ, ra hàng quán ngoài trường ăn vài thứ thôi.
Tào Quảng Vũ mời một lần ở Tụ Tiên Cư đã bắt đầu phải ăn mì gói rồi, mời một lần nữa chắc cạp đất mà ăn.
Giang Cần lại chuyển chủ đề về Nhâm Tự Cường:
- Lão Nhâm à, bạn gái thì tùy duyên thôi, cùng lắm thì sau này cậu học tôi, cậu xem, không phải như tôi cũng khá tốt à.
Nhâm Tự Cường bĩu môi:
- Đừng đùa tôi chứ Giang ca, sao tôi giống cậu được, để tìm được một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn như Phùng Nam Thư phải tiêu tốn công đức của mấy kiếp đây.
Mặt già của Giang Cần tối sầm lại:
- Miệng nhỏ nhưng nói lại có lực công kích mạnh quá nhỉ.
- Hả?
Nhâm Tự Cường còn chưa hiểu gì thì đã thấy một viên kẹo sữa bỗng xuất hiện trước mặt mình.
Bên kia Cao Văn Tuệ đang sờ soạng trên bàn rồi cúi đầu xuống tìm một vòng, dần trở nên hoang mang, thầm nghĩ viên kẹo mình mới móc ra bay đâu rồi.
- Phùng Nam Thư, cậu ăn kẹo trên bàn rồi hả?
- Có đâu, mình có thích kẹo sữa đâu.
Tiểu phú bà lắc đầu, trong mắt tràn ngập vẻ vô tội.
- Mình còn chưa nói là kẹo gì sao cậu biết đó là kẹo sữa?
Cao Văn Tuệ nhìn Phùng Nam thư chằm chằm, phát hiện miệng cô nàng không hề cử động, sau đó lại lướt qua, cô nhìn Giang Cần, hình như viên kẹo cũng không bị cô nàng cầm đi bón bạn trai.
Lạ thật, kẹo sữa mất mẹ đâu rồi?
Đúng lúc này, Giang Cần quay qua rồi thuận tay cầm kẹo sữa trên bàn Nhâm Tự Cường, đàn ông đàn ang ai lại ăn kẹo sữa bao giờ, hắn lại thuận tay lột vỏ kẹo rồi đưa đến miệng Phùng Nam Thư.
- Giang Cần, cậu lấy kẹo ở đâu ra vậy? - Cao Văn Tuệ nghi ngờ.
Giang Cần liếc ả một cái:
- Bạn học tiểu Cao quan tâm nhiều chuyện quá nhỉ.
- Không phải, tại tôi bị mất kẹo.
- Cậu mất kẹo thì người khác không được có kẹo à?
- …
Chẳng bao lâu sau, tiết Tiếng Anh đã kết thúc, Giang Cần vươn vai, cảm giác tri thức trong đầu lại trở nên phong phú hơn nhất nhiều.
Từ khi ra khỏi phòng học là Phùng Nam Thư cứ kè kè đi theo hắn, cô là người như vậy, chỉ cần thấy Giang Cần là không muốn tách ra nữa.
Vì vậy Giang Cần đưa cô đến tầng một Hỉ Điềm tùy tay tra xét kiểm toán gì đó, cũng quan tâm tới sinh hoạt và học tập của nhân viên một chút.
Phòng Tiểu Tuyền hiện đang phụ trách chi nhánh ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, Hỉ Điềm ở Lâm Đại chỉ có Hồ Hinh và Trần Dũng, hiệu suất làm việc của hai người họ kém hơn Phòng Tiểu Tuyền một chút nhưng cũng đủ để quản lý một cửa hàng nhỏ rồi.
Tiểu phú bà nghiêm trang nói muốn kiểm tra sản phẩm mới trong tiệm.
Cao Văn Tuệ cũng đi cùng, bảo thân là bạn thân của bà chủ thì tôi cũng muốn được trải nghiệm một chút.
Sau đó hai người ôm trà sữa tìm một góc ngồi xuống, vừa uống vừa tán phét.
- Giang Cần, lớp cậu có tổ chức tụ tập gì không? Lớp bọn tôi đang định tổ chức một đợt, cậu có muốn đi cùng Phùng Nam Thư không?
- Dạo này bận lắm không đi được đâu, tôi còn có một hạng mục mới sắp ra mắt.
Giang Cần từ chối rất vô tình.
Cao Văn Tuệ có vẻ hơi tiếc nuối:
- Nếu cậu không đi thì chắc chắn Phùng Nam Thư sẽ không đi, cô ấy dính cậu như thế mà.
- Lớp cậu tụ tập cũng chỉ đi ăn cơm thôi đúng không? Cũng chẳng có gì thú vị cả, không đi cũng không sao.
- Có thể còn đi hát hay đi xem phim gì gì đó, nhưng chắc chắn là không vui bằng đợt mấy cậu đi chơi team building.
Giang Cần cười mỉm:
- Là tiểu phú bà nói cho cậu đúng không, hôm team building chúng tôi đã đến Nông Gia Nhạc, tự nấu ăn, đánh bài gì đó, đúng là thú vị hơn liên hoan thật.
Cao Văn Tuệ mút một ngụm trà sữa:
- Tôi xem ảnh chụp của các cậu rồi, hơn nửa đêm cậu còn lén đi trèo Cây Nhân Duyên, nhìn cứ như con gấu chó đi trộm mật ong ấy, cười chết mất thôi.
- Làm sao vậy?
Giang Cần biến sắc:
- Cây Nhân Duyên gì cơ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận